Cuối tuần nhanh đến, Thiên Hy Linh và Thiên Phàm tạm biệt Họa Thư, Doãn Mặc bay về nhà.
Bước xuống trực thăng riêng, Thiên Hy Linh vội vàng chạy vào trong, nhào vào lòng Vương Kiều đang đứng đợi trước cửa cùng vệ sĩ và người giúp việc.
Vương Kiều xoa xoa đầu cô con gái nhỏ “Bảo bối, đi đường có mệt lắm không?”
Thiên Hy Linh lắc đầu “Dạ không.
Cha mẹ dạo này khỏe không ạ? Hai người thử bộ lễ phục con tặng chưa ạ? Nếu không vừa con sẽ mang đổi!”
“Con gái hiếu thảo, cha mẹ mặc rất vừa, rất đẹp.
Mau, theo mẹ vào trong nghỉ ngơi cái đã" Vương Kiều vui vẻ tươi cười, không thèm để ý đứa con trai vẫn đứng sau.
Thiên Phàm lắc đầu bất lực, làm vẻ tức giận vô cùng khoa trương, xong cũng đi vào nhà theo.
Vào trong, Thiên Vũ Quân đã cầm tờ báo trên tay ngồi đợi, nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người, ông từ từ hạ cánh tay, vội đứng dậy khi nhìn thấy đứa con gái mình yêu thương “Tiểu Linh của chúng ta về rồi sao, nhìn con kìa, lại ốm hơn rồi!”
“Gì mà ốm hơn chứ, dạo này con thấy mập lên rõ ràng!” Thiên Phàm đưa cặp cho người giúp việc, mỉa mai ngồi xuống ghế.
Thiên Vũ Quân tức giận lườm lạnh Thiên Phàm “Ừ, còn hơn con chỉ biết ăn rồi chơi!” Thiên Phàm lấy điện thoại che mặt, ngó lơ.
Thiên Vũ Quân quay đầu, nói “Con đói chưa? Mau mau vào ăn, mẹ con mới nấu vài món ngon!”
Thiên Phàm nhìn mà không biết nên nói thế nào, đợi cả ba vào rồi anh mới tiến tới phòng ngồi vào chỗ ngồi, “Chúng ta mấy giờ tới buổi tiệc là được vậy mẹ?”
Vương Kiều đẩy ghế ngồi xuống, “Con và em tới trước 8 giờ là được.
Cha mẹ sẽ đi trước!”
”Cha mẹ định tặng gì vậy ạ?” Thiên Hy Linh đặt đũa xuống, ngẩng đầu hỏi.
Vương Kiều mỉm cười, quay đầu nói với người hầu mang ra một chiếc hộp đỏ lớn, Vương Kiều đưa đến cho Thiên Hy Linh và Thiên Phàm nhìn, khi mở ra mới biết, đó là một đôi đồng hồ mạ vàng trắng và kim cương.
“Đây là đôi đồng hồ cha mẹ đã đặt riêng từ trước, dưới mặt đồng hồ có khắc chữ của cả hai!” Thiên Vũ Quân nói.
Thiên Hy Linh nhìn hai chiếc đồng hồ có chút ngơ ra.
Đôi đồng hồ này vừa nhìn liền biết là tiền tỷ.
Ôi mẹ ơi, 10 con số!
Vương Kiều nhìn còn tưởng cô thấy quà ít giá trị, bèn nói "Lần này chúng ta quá bận, chỉ có thể tặng như vậy!”
“Quả nhiên là có chút ít, hay là chúng ta tặng thêm cho họ một ngôi biệt thự gần biển và một chiếc siêu xe nữa đi!” Thiên Phàm tiếp lời.
Thiên Hy Linh đứng bên hóa đá.
Có chút ít…
Chút ít…
Ít…
Đùa sao? Chắc chắn là đùa rồi!
“Cũng được, ta sẽ nói quản gia chuẩn bị.
Những thứ này con giúp chúng ta mang đi nhé!” Thiên Vũ Quân gật đầu đồng tình.
Thiên Hy Linh che mặt, cười không ra tiếng, khóc không ra nước mắt.
Cái độ giàu này… chưa quen!
“Nhóc đơ ra cái gì? Mau ăn đi!” Thiên Phàm đang ăn thì đột nhiên liếc thấy Thiên Hy Linh đang ‘hồn bay khỏi xác', thấy lạ nên nói có chút nói lớn.
Vương Kiều và Thiên Vũ Quân cũng bị tiếng nói của Thiên Phàm làm chú ý, mỗi người một câu liên tục hỏi thăm.
Thiên Hy Linh chỉ trả lời qua loa vài câu rồi tiếp tục ăn.
Dùng bữa nhẹ xong, Vương Kiều và Thiên Vũ Quân lên lầu, thay đồ trang điểm cùng các chuyên gia được mời về.
Thiên Phàm và Thiên Hy Linh cũng lên phòng tắm, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Thiên Phàm xong trước nên qua bên phòng Thiên Hy Linh xem tình hình thế nào.
…
“Tiểu thư, cô cố gắng thêm chút nữa, gần xong rồi!” Giọng nói nam nhân có phần ẻo lả vang lên từ bên trong phòng.
“Đau chết tôi rồi.
Chú nhẹ tay hơn tí được không?” Sau là tiếng than của Thiên Hy Linh vì đau.
Chưa vào tới cửa đã nghe tiếng đôi co bên trong, Thiên Phàm nhanh chân bước vào phòng hóng chuyện.
vừa hay Thiên Hy Linh quay đầu nhìn ra cửa, thấy vẻ mặt nhiều chuyện của Thiên Phàm thì có chút nóng máu “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”
Thiên Phàm không chịu thua cãi lại “Anh nhìn rồi làm sao?”----
“Anh là con trai sao mà nhiều chuyện thế!”
“Rồi làm sao?”
“Anh như thế sẽ không có ai thích đâu nhé!”
Thiên Phàm hất cằm “Sao em biết anh không có ai thích?”
“Thế anh nhìn thử xem, từ trước đến giờ anh có bạn gái không?” Thiên Hy Linh cười nhếch môi
“Thế em có chắc!”
“Hahaha, đám con trai ở trường, có ai là không thích em? Anh thử nói xem ai không thích một người xinh đẹp, giỏi giang như em?” Thiên Hy Linh cười nhạt.
Thiên Phàm đơ ra, ngẩng đầu suy nghĩ.
Con bé nói hình như cũng không sai nhỉ? Đến cả cái tên mặt lạnh kia cũng… Trừng mắt nhìn Thiên Hy Linh “Thế em nói xem ai không thích anh?”
“Hoạ Thư” Thiên Hy Linh thản nhiên đáp
Nghe xong câu này, Thiên Phàm cảm thấy có một mũi tên đâm vào trái tim mình.
Cãi lại thế nào đây?
Thiên Hy Linh thấy có ưu thế, tiếp tục nói “Sao? Đúng quá đúng không? Cãi lại không được đúng không?”
ThIên Phàm có chút ngại, đúng lúc điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông cuộc gọi, nhân cơ hội anh liền biến đi mất.
“Tiểu thư, đã xong rồi.
Bây giờ tôi trang điểm cho tiểu thư!” Giọng nói nam nhân ẻo lả tiếp tục vang lên
Thiên Hy Linh có chút ngơ ngác “Ủa, làm tóc xong rồi sao?”
Nam nhân gật đầu, Thiên Hy Linh càng ngơ hơn, lúc sau mới lấy lại tinh thần, xua tay “Trang điểm đi ạ!”
Nam nhân thấy cô lên tiếng, tươi cười lấy ra bộ đồ nghề.
Vừa mở ra liền biết là thợ chuyên nghiệp, “Tiểu thư đã rất xinh đẹp rồi, chỉ cần tô thêm tí son tí phấn là được!”
Thiên Hy Linh không đáp, ngoan ngoãn ngồi yên cho nam nhân trang điểm.
Thời gian cứ thế trôi rồi trôi, không biết qua bao lâu, Thiên Hy Linh mơ hồ chớp mắt.
Có chút buồn ngủ khi ngồi quá lâu,.
“Tiểu thư, đã xong rồi, cô nhìn vào gương thử có thích không!” Nam nhân đứng qua một bên, nhường đường cho Thiên Hy Linh đi tới gương ở bàn trang điểm.
Cô có chút hồi hộp, chậm đứng dậy, từng bước tới gần trước bàn trang điểm.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, thanh tú.
Thiên Hy Linh bất ngờ quay đầu nhìn nam nhân trang điểm cho mình “Tay nghề… tay nghề của chú đỉnh quá!
Nam nhân ẻo lả đi tới “Cảm ơn tiểu thư, cô đã quá lời rồi!”
Thiên Hy Linh lắc lắc đầu, quay người ngắm mình trong gương “Không quá lời, tôi thật sự rất thích kiểu trang điểm tao nhã thế này!”
“Cũng là nhờ tiểu thư đã xinh đẹp sẵn, tôi chỉ là trang điểm lên một tí, cũng cố gắng làm sao cho không quá nổi bật.
Dù sao cũng là dự tiệc kết hôn!”
Thiên Hy Linh môi tạo lên một đường cong “Tiền cha mẹ sẽ chuyển vào tài khoản của chú!”
“Vâng, vậy tôi xin phép rời đi trước!” Nam nhân thấy không còn gì để làm, dọn đồ nghề, rời đi.
Thiên Hy Linh ngắm gương lúc lâu mới đi ra ngoài gặp Thiên Phàm, “Em xong rồi, chúng ta đi thôi!'
Thiên Phàm ngồi ở phòng khách lướt điện thoại, nghe thấy tiếng nói từ trên lầu vang xuống nên đứng dậy, “Chà, tay nghề cũng giỏi quá nhỉ.
Xấu thế mà trang điểm cũng được!”
“Anh im miệng lại một chút không được sao?” Thiên Hy Linh không thèm để ý, đi thẳng ra xe.
Thiên Phàm liếc dọc liếc ngang, cầm thiệp mời, ra xe cùng
Từ biệt thự Thiên gia đến chỗ tổ chức tiệc kết hôn cũng không quá lâu.
Thiên Hy Linh khoác tay Thiên Phàm đi vào.
Anh giữ thiệp nên lấy ra đưa cho nhân viên kiểm duyệt trước cửa.
Đợi một lúc cũng được vào, theo sau là hai người là vài vệ sĩ cao to, trong số đó có một tên cầm quà mừng.
Thiên Hy Linh và Thiên Phàm không trực tiếp qua nói chuyện với cha mẹ, vì trước khi đi, họ đã được dặn phải giao quà tới tay chủ tiệc trước.
Bước tới cùng Thiên Phàm, Thiên Hy Linh lễ phép cúi đầu chào bề trên, vẻ đẹp tao nhã, thanh tú, kèm theo một chút dễ thương càng khiến họ có cảm tình với cô hơn.
Thiên Phàm cũng chào hỏi đôi ba câu, sau đó quay đầu nói vệ sĩ dân quà mừng lên.
“Quả nhiên là quà quý, cảm ơn các vị!” Người phụ nữ tầm tuổi Vương Kiều đi lên trước, vẻ mặt hiền từ, nhưng cả người lại toát nên một vẻ cao quý khó ai bằng, Nhìn liếc qua có thể nhận ra ngay người này là Doãn phu nhân - Mạo Hạ
“Chúc mừng phu nhân, Thiên gia không có gì nhiều, chỉ có một ít quà, mong phu nhân không chê!” Thiên Phàm cúi nhẹ đầu lịch sự.
Mạo Hạ xua tay “Không có, không có.
Ồ, đây là Thiên tiểu thư sao? Phong lưu thích thảng*, quốc sắc thiên hương*.
Vô cùng xinh đẹp.”
Phong lưu thích thảng*: Có tài hoa, có học thức; phong độ tiêu sái hào sảng, không câu nệ những pháp lệnh lễ tiết của thế tục.
Quốc sắc thiên hương*: chỉ dung mạo xuất chúng và vẻ đẹp tâm hồn của những người con gái.
Thiên Hy Linh cười mỉm, “Cảm ơn Doãn phu nhân! Phu nhân cứ gọi con là Hy Linh ạ!”
Mạo Hạ hài lòng gật đầu “Nghe nói các con học chung trường, hay qua lại học tập cùng nhau.
Rất đáng khen!” Bà thân thiện nắm lấy tay Thiên Hy Linh “Ta thấy thằng bé Doãn Mặc có vẻ thích con, chỉ là ngoài mặt vẫn lạnh lùng khó ở như vậy.
Nếu Hy Linh con…”
“Mẹ, thời gian làm lễ gần tới rồi.
Mẹ không đi tiếp khách cùng cha sao?” Không để Mạo Hạ nói hết, Doãn Mặc từ đâu đi ra, cắt đứt câu nói tiếp theo của bà.
Mạo Hạ có chút không vui, quay đầu trách “Con có thể lịch sự chút không hả?”
"Con biết rồi, nhưng cha gọi mẹ qua đó!” Doãn Mặc tới đứng cạnh Thiên Phàm, lựa lời không cho bà ở lại.
Mạo Hạ hừ lạnh, quay đầu nói với Thiên Hy Linh và Thiên Phàm vài câu mới chịu rời.
Thiên Phàm liếc nhìn Doãn Mặc, giọng trêu chọc “Cậu ngại cái gì?”
Doãn Mặc quay người, nhìn là biết anh không hề để tâm tới lời của Thiên Phàm, “Gần tới giờ rồi, cậu đứng đây làm gì nữa?”
Thiên Phàm nhún vai “Giao em gái tôi cho cậu đấy, tôi qua nói chuyện với cha mẹ!”
Thiên Hy Linh bất ngờ quay đầu “Anh…” Chưa kịp nói hết câu, hình bóng của Thiên Phàm đã biến mất ngay trong tầm mắt.
Doãn Mặc nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng, yêu thương chưa từng có “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Thiên Hy Linh có chút ngại, không dám nhìn thẳng vào anh, “Em…em không giỏi khiêu vũ"
Doãn Mặc biết Thiên Hy Linh không thoải mái, chỉnh lại tư thế, nhẹ giọng nói “Không sao, anh sẽ giúp em!”
“Cảm ơn!” Thiên Hy Linh ngẩng đầu, liếc nhìn anh.
Cô có chút bất ngờ với diện mạo hôm nay của anh.
Doãn Mặc mang vest rất đẹp, phong cách trưởng thành khác với hình ảnh ở trường.
Nhưng… tất cả đều rất đẹp trai!
Doãn Mặc cảm nhận được ánh mắt, đột nhiên cúi đầu xuống “Sao vậy?
Thiên Hy Linh giật mình quay ngoắt đầu sang chỗ khác “Không… không sao…”
Doãn Mặc nhìn vành tai có chút hồng cũng phần nào hiểu ra, anh kho khan vài tiếng, “Khụ khụ… chúng ta qua bên kia đứng, gần tới giờ bắt đầu rồi!”
Thiên Hy Linh khẽ gật đầu, cùng Doãn Mặc đi tới gần phía trước.
Phục vụ thấy có hai người chưa có đồ uống, đi tới hỏi “Thiếu gia, tiểu thư, hai vị muốn dùng nước trái cây hay rượu?”
Doãn Mặc đưa lên hai ngón tay ‘Cho tôi hay ly nước trái cây!”
“Khoan… À thôi" Cô rất muốn nói là cho cô một ly rượu, nhưng… vẫn chưa đủ tuổi.
Doãn Mặc nhận lấy hai ly rượu từ phục vụ, đưa cho Thiên Hy Linh một ly.
Cô nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Cả hai đứng yên không nói bất cứ câu gì.
Dù vậy cả hai người đều không thấy ngại ngùng, không khí rất hòa hợp, hòa hợp đến mức cả hai không ngờ tới.
Giống như họ có một sự liên kết rất đặc biệt.
…
Buổi tiệc rất nhanh đã bắt đầu, người dẫn chương trình mang đi lên phát biểu và mục lục lại những hoạt động trong đêm nay.
Thiên Hy Linh đứng nghe đến ngáp lên ngáp xuống, chán vô cùng.
Quay qua nhìn Doãn Mặc, vẫn là dáng vẻ đẹp trai không tì vết ấy, cô thấp giọng “Anh Doãn Mặc, sao không thấy Kết Băng đâu?”
Doãn Mặc thấy cô nhắc tới Kết Băng thì hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời “Kết Băng đứng cùng cha mẹ cô ấy phía trước, góc phải"
Thiên Hy Linh theo lời anh quay đầu nhìn phía trước góc phải, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy đâu, “Em không thấy!”
“Chắc do anh cao hơn em!”
Thiên Hy Linh nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn mình.
Hình như đúng là anh cao hơn cô.
Hơn cả một cái đầu… Giờ biết cãi sao đây?
Doãn Mặc nhìn biểu cảm ngáo ngơ, pha thêm chút đáng của cô có chút buồn cười!
“Sau đây là tiết mục khiêu vũ.
Điệu múa đầu tiên, xin mời chú rể - Doãn thiếu gia và cô dâu - Doãn phu nhân của chúng ta lên trước! Và bây giờ, xin các vị hãy hướng mắt và dõi theo từng điệu nhảy, điệu múa của cặp đôi đẹp nhất ngày hôm nay!” Người dẫn chương càng nhấn mạnh những chữ về nhau, mọi người theo đó hướng mắt ra chính giữa, nơi cặp đôi đứng.
Tiếng nhạc dần vang lên khắp hội trường, cả hai cũng bắt đầu những động tác múa uyển chuyển, điêu luyện như đã học từ rất lâu rồi.
Mà hình như là đã học rất lâu rồi thật! Những thiếu gia, tiểu thư được sinh ra trong những gia đình giàu có, thượng đẳng, tài năng là không thể thiếu.
Mà một trong số đó, đơn giản nhất có lẻ khiêu vũ.
Vào những buổi tiệc như thế này, không tránh khỏi những tiết mục khiêu vũ.
Nói lợi thì không lợi, mà nói không có lợi thì không chắc.
Có đôi khi nhiều người sẽ nhìn vào những động tác mà đánh giá.
Thiếu gia thì có thể không quá cần thiết, nhưng với những tiểu thư thì ngược lại.
Theo trí nhớ, Thiên Hy Linh trước kia khiêu vũ rất giỏi.
Cô cũng có thể theo trí nhớ múa theo, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Cô có chút lo trong lòng khi phải khiêu vũ với Doãn Mặc.
Nhưng điều gì đến cũng phải đến, điệu múa đầu tiên kết thúc, tiếp theo là điệu thứ hai, cũng là lúc cô và Doãn Mặc phải lên.
Hai tay lo lắng siết lại, Doãn Mặc nhìn qua biết cô đang lo lắng.
Anh cúi đầu, thấp giọng nói “Em yên tâm, anh không chê em múa dở đâu.
Cứ lên rồi làm theo lời anh là được.” Nói xong, anh đưa tay ra, tỏ ý muốn nắm tay cô đi lên.
Thiên Hy Linh có chút chần chừ, được lúc lâu mới vươn tay đặt lên tay anh.
Doãn Mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đưa ra chính giữa hội trường.
Mọi người thấy vậy đồng loạt quay đầu nhìn, khiến Thiên Hy Linh càng thêm lo lắng.
Đợi thêm mấy phút ngắn, vài cặp tiến lên theo.
Doãn Mặc và Thiên Hy Linh là tâm điểm, nắm phần quan trọng cho điệu thứ 2.
Nhạc nổi lên, Doãn Mặc bắt đầu hướng dẫn cô từng động tác nhớ, kèm theo trí nhớ trước kia cô dần điêu luyện hơn về sau.
Nhưng đôi lúc cũng quên mất, lỡ chân đạp vào chân Doãn Mặc.
Dù bị đạp mấy lần nhưng anh không để lộ chút khó chịu hay đau đớn nào, Doãn Mặc ngược lại càng thêm nhiệt tình giúp đỡ cô.
Nhạc bắt đầu tới phần điệp khúc, lúc này Thiên Hy Linh đã quen với từng động tác nhiều hơn, càng lúc càng phối hợp ăn ý với Doãn Mặc, tạo nên một điệu hoàn hảo đến bất ngờ.
Không khí giữa hai người cũng ngày càng ái muội.
Thiên Hy Linh không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu nhìn chân.
Còn Doãn Mặc thì khác, ánh mắt là sự nuông chiều, dịu dàng.
“Thiên Hy Linh!” Doãn Mặc đột nhiên thấp giọng gọi tên cô.
Tiếng anh hòa vào tiếng nhạc, khiến Thiên Hy Linh có chút mê man, “Dạ?”
Doãn Mặc vài giây sau mới nói, giọng anh không to cũng không nhỏ, đủ cho cả hai nghe “Anh muốn làm bạn trai của em được không?”
Tim cô bỗng chậm đi một nhịp, ngẩng đầu nhìn anh, như không tin vào những gì mình nghe, cô hỏi lại “Anh nói gì cơ?”
“Anh muốn làm bạn trai của em được không? Anh thích em, Thiên Hy Linh!” Doãn Mặc nhắc lại từng câu từng chữ, không quên bày tỏ lòng mình..