Thiên Phàm đơ người ra, rất muốn chửi Doãn Mặc vài câu nhưng không biết nên chửi thế nào.
Bất lực ngồi xuống ghế phía sau lưng.
Họa Thư đứng gần đi tới, ngồi bên cạnh.
“Anh không chia rẽ được họ đâu.”
Thiên Phàm nhún vai “Anh cũng chỉ là thử xem như nào thôi mà!”
“Vậy anh có cảm thấy Thiên Hy Linh có điểm khác biệt gì không?”
“Em cũng cảm thấy vậy à?”
Họa Thư gật đầu “Cũng không khác lắm, chỉ là cảm thấy cậu ấy trưởng thành hơn trước đây thôi"
“Và nóng tính nữa!”
Họa Thư cười trừ, không đáp lại Thiên Phàm.
Cứ thế không gian giữa hai người bỗng yên tĩnh đến lạ.
Chỉ còn lại tiếng nói chuyện, vui đùa của người lạ đi qua.
Thiên Phàm khẽ liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt trắng hồng của Họa Thư, có chút không muốn rời mắt.
Họa Thư có một khuôn mặt rất đẹp, như thiên thần vậy, khiến người khác càng nhìn càng muốn đắm chìm vào nó.
“Anh, anh hai ơi! Hồn anh đâu rồi? Bay ở đâu thì mau về đi!” Thiên Hy Linh cầm trên tay phần Takoyaki đi tới, thấy khuôn mặt thẫn thờ của Thiên Phàm liền gọi lớn.
Thiên Phàm bịt tai “Hét cái gì, hồn về rồi!”
Thiên Hy Linh cười như được mùa, lấy một miệng Takoyaki bỏ miệng, không quên lấy thêm một cái đút cho Doãn Mặc ăn thử.
Thiên Phàm không muốn quản chuyện tình cảm của hai người họ nữa, cũng lấy một viên cùng ăn.
Họa Thư cũng vui vẻ lấy một viên ăn thử, hơi nóng từ miệng bóc lên, ai cũng bất ngờ về độ ngon của nó, tất nhiên trừ Thiên Hy Linh.
Mắt to hơn bụng, Thiên Phàm và Họa Thư mua thêm 4 phần để ăn.
Kết quả là ăn không hết, phải nhờ Thiên Hy Linh và Doãn Mặc ăn giúp.
Hai người kia đã no nên không ăn được thêm gì, chỉ còn lại cặp đôi Thiên Hy Linh đi ăn.
Doãn Mặc dù lúc đầu nói không thích, nhưng Thiên Hy Linh nói vài câu anh liền đổi ý.
…
“Ba mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Kết Băng hai mắt đã có nước, nhìn hai người lớn tuổi bên cạnh xin sự cầu cứu.
Ông Kết lắc đầu bất lực, khuyên nhủ cô con gái “Tiểu Băng à, ông bà Doãn sẽ không đồng ý cho con và Doãn Mặc yêu nhau đâu.
Con cũng đừng cố chấp làm gì nữa.
Nếu Doãn Mặc thích con thì còn có khả năng, nhưng…”
“Ông nói cái gì vậy hả? Tiểu Băng ngoan, con bé nhà họ Thiên đó chỉ hơn con ở gia thế, còn lại thì thua con hoàn toàn.
Mẹ sẽ nghĩ cách giúp con!” Ông Kết chưa nói hết câu, người phụ nữ bên cạnh đã tức giận quát lớn, quay sang an ủi con gái mình.
Ông Kết không hài lòng nói “Bà định làm cái gì? Lỡ như nhà họ Thiên phát hiện thì chúng ta sống thế nào? Hai mẹ con bà muốn ra bụi ở thì cứ đi, nhưng đừng kéo theo tôi!” Ông Kết quay đầu nhìn Kết Băng mắng “Còn con nữa, không có người này thì có người khác.
Con với mẹ đừng có mà liều, nếu khiến Thiên gia tức giận thì Doãn gia cũng không bảo vệ được gia đình mình đâu!”
Nói xong, ông đứng lên, một đường thẳng đi ra ngoài.
Để lại hai mẹ con ở trong nhà tức giận không nói nên lời.
Kết Băng dụi mặt vào lòng bà Kết, uất ức nói “Mẹ! Con chỉ yêu một mình anh Doãn Mặc, mẹ phải giúp con!”
Bà Kết xoa đầu con gái, khẽ gật, “Tất nhiên mẹ sẽ giúp con gái mẹ rồi, yên tâm đi!”
…
Sáng hôm sau, cả bốn người Thiên Hy Linh, Thiên Phàm, Họa Thư và Doãn từ trên những chiếc xe ô tô đen đi xuống trước cổng trường.
Họ đã bay ngay khi rời công viên, mọi việc như thay đồ hay gì gì đó đã hoàn thành trên máy bay rồi.
Vệ sĩ đợi bốn người đi vào trường an toàn, mới lái xe rời khỏi phạm vi.
Nghe tin điểm kiểm tra xếp hạng đã có.
Thiên Hy Linh vội vàng chạy tới xem.
Học sinh thấy họ tới liền né sang nhường đường.
Thiên Phàm nói cảm ơn, sau mới lên đứng song song với cô.
“Anh lên một hạng rồi kìa anh Thiên Phàm, hạng 7!” Họa Thư đứng phía sau, ánh mắt tình cơ liếc thấy tên Thiên Phàm.
Thiên Hy Linh ‘ồ' lên một tiếng nhạt có lệ, tiếp tục tìm tên mình.
Ngón tay đang dò bỗng dừng lại, ánh mắt có chút thất vọng “Haizzz, hạng của tớ, cậu và Doãn Mặc không hề thay đổi!”
Thiên Phàm và Thiên Hy Linh cùng lúc nhìn về hướng Doãn Mặc đang ‘tỏa sáng'.
Trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất.
Tên này là quái vật từ phương nào?
Doãn Mặc như nghe được tiếng lòng của hai người, quay đầu nói “Bản năng rồi!”
Hai anh em giật giật khóe môi, chỉ hận không thể che đi ánh hào quang của học thần như anh.
Không biết nên đáp lại như nào.
Câu trả lời kia của của Doãn Mặc cũng không mấy sai.
Một là chơi game, hai là tạo ra cái bộ dạng lạnh lùng, ba là không làm gì.
Phần trăm thấy anh cầm sách vở còn hiếm hơn phát hiện vàng ở dưới sông là đủ hiểu như nào rồi.
Doãn Mặc thu lại ánh mắt băng giá của mình, lộ ra biểu cảm dịu dàng, cưng chiều nhìn Thiên Hy Linh.
Anh muốn cô tán thưởng anh, muốn anh trong mắt cô luôn luôn tuyệt vời và duy nhất như vậy.
Thiên Hy Linh đương nhiên không biết Doãn Mặc nghĩ gì, ngây ngô đi song song với Doãn Mặc xuống căn tin trường.
“Em đói bụng sao?” Doãn Mặc nhìn Thiên Hy Linh hớn hở chọn bánh ngọt, hỏi.
Cô thản nhiên gật đầu “Buổi sáng em chỉ uống ly sữa với chút bánh.
Vẫn chưa no!”
“Sao ăn ít vậy?
“Em…”
“Ít cái gì, hôm nay có bánh dâu tây nên con bé mới ăn sơ qua trên máy bay.
Mà có chút ít thật, con bé ăn gấp đôi phần tôi thôi!” Chưa để Thiên Hy Linh nói hết câu, Thiên Phàm liền sen vào trêu tức.
Thiên Hy Linh mặt đầy gạch đen, miệng cố nặng ra một nụ cười.
Đợi khi lấy bánh xong, đưa cho Họa Thư cầm giúp mới bắt đầu tranh cãi, đánh nhau với Thiên Phàm.
Doãn Mặc cười trừ, xoay người mua thêm một phần bánh dâu giống của Thiên Hy Linh.
Họa Thư thấy lạ nên hỏi “Không phải anh không thích ăn đồ ngọt à?”
“Mua cho Thiên Hy Linh!” Doãn Mặc cúi đầu nhìn những chiếc bánh trong tủ kính.
Họa Thư đưa ngón tay cái lên khen thưởng.
Quả nhiên là người con trai ba tế.
Kinh tế - thực tế - tinh tế.
…
Doãn Mặc mua xong, nhờ Họa Thư cầm giúp, anh đi tới ngăn cản hai anh em kia lại, “Hy Linh, anh có mua thêm cho em cái bánh, mau lại ăn đi!”
Nghe tới đây, vẻ mặt của cô liền thay đổi 180 độ, hớn hở hỏi lại “Thật hả?”
Doãn Mặc cười mỉm, khẽ gật đầu, ngón tay chỉ vào hai hộp bánh trên tay Họa Thư.
Thiên Hy Linh quay đầu đạp Thiên Phàm thêm một cái mới chịu chạy qua chỗ Họa Thư lấy bánh.
Riêng Thiên Phàm bị Doãn Mặc giữ chặt, bị đạp cũng không có cách nào phản kháng.
Anh lấy tay, dùng sức gỡ cánh tay Doãn Mặc ra, giọng chất vấn “Tên mặt lạnh nhà cậu.
Mê gái bỏ bạn!”
“Cậu sắp thành anh rể tôi rồi!”
Thiên Phàm hất cằm “Này này, chưa chắc tôi đã nhận cậu làm em rể đâu đấy!”
Doãn Mặc nhún vai, “Cha mẹ cậu nhận là được"
Thiên Phàm tức tới muốn thổ huyết.
Anh đang không hiểu, từ khi nào tên mặt lạnh này lại đáng ghét như vậy! Yêu vào rồi EQ xuống thấp à?
Mắng thầm trong bụng xong, Thiên Phàm lôi lôi kéo kéo, tách Doãn Mặc và Thiên Hy Linh ra, đưa về lớp học.
Vì hai cái bánh cũng khá nhiều nên Thiên Hy Linh lên tới lớp rồi vẫn chưa xong.
Họa Thư thì ăn sáng còn no nên không muốn ăn thêm bánh ngọt.
Bây giờ cách giờ vô lớp còn khá lâu, Thiên Hy Linh tăng tốc ăn bánh, rủ Họa Thư vào game chơi cùng.
“Chắc không được, tớ còn bài này chưa làm xong.
Cậu cứ chơi trước đi!” Họa Thư đưa tờ giấy bài tập lên cho Thiên Hy Linh nhìn.
Thiên Hy Linh có chút thất vọng, nhưng vẫn là để cho Họa Thư làm bài.
Cô lôi máy tính từ trong cặp, ngón tay lướt mấy cái liền vô giao diện trò chơi.
Thiên Hy Linh mở tin nhắn đội, nhắn cho bốn tên Lão kia.
Đội
Băng Nhiên [Các Lão có online không?]
Lão Gian [Có ta và Lão Tuyết]
Băng Nhiên [Trả lời nhanh vậy sao?]
Lão Tuyết [Xin chào muội muội]
Lão Gian [Ta và Lão Tuyết khi nào cũng rảnh như vậy!]
Lão Tuyết [Ngươi nói vậy là sai rồi.
Ta trăm công ngàn việc, rảnh khi nào?]
Lão Gian [Thế sao mi lại online giờ này?]
Băng Nhiên [Thôi được rồi, đi đánh quái không?]
Lão Tuyết [Ok thôi, đánh quái thăng cấp.
Dạo này muội không online, trên bảng xếp hạng đã thay đổi nhiều lắm rồi]
Thiên Hy Linh không để ý câu trước, đọc xong câu sau liền nhanh chóng nhấp qua giao diện xếp hạng Đại thần.
Ôi chao, xuống tận 5 top cơ á? Không được, không được, quá mất hình tượng!
Đội
Băng Nhiên [Bây giờ ta mới để ý.
Đi đánh quái nào tăng nhiều nhiều điểm EXP]
Lão Gian [Game mới ra quái mới, muội muốn thử không?]
Lão Tuyết [Con này tương đối khó đánh, EXP cao nhưng thưởng vật phẩm hơi bèo]
Băng Nhiên [Chỉ mới mấy ngày vậy mà có quái mới rồi sao? Vậy hai người đang ở đâu thế?]
Lão Tuyết [Đang ở gần con quái đó luôn đây]
Lão Gian [Đợi ta gửi tọa độ cho muội]`
Lão Gian [Núi Linh Chi (166,18)]
Thiên Hy Linh bấm vào tọa độ Lão Gian gửi, màn hình liền tối đen, nhưng rất lại hiện ra ánh sáng.
Nhân vật chỉ có thể dịch chuyển đến gần tọa độ, đoạn đường sau phải đi thêm một khoảng nữa mới tới.
Thiên Hy Linh cài tự động cho nhân vật tự đi, mở lên giao diện chat tán gẫu với hai còn hàng đang online kia.
Đi chưa đầy 1 phút, nhân vật của cô dừng lại trước hai nhân vật hiện tên trên đầu.
Phía sau có thể thấy hình ảnh của quái vật đang nằm bất động
Cận
Băng Nhiên [Là rồng sao?]
Lão Tuyết [Đúng rồi, rồng hệ thảo]
Băng Nhiên [Không nói thì ta cũng không biết luôn đấy.
Hệ thảo sao có màu đen với đà vậy?]
Lão Gian [Lúc đầu ta cũng thắc mắc như muội vậy]
Lão Tuyết [Ta đã thử phản hồi rồi, nhưng chưa thấy ai trả lời]
Băng Nhiên [Con này biết bay không?]
Lão Tuyết [Muội hỏi gì kỳ vậy? Trong game này hơn 85% là quái biết bay, con này là rồng tất nhiên cũng biết rồi!]
Băng Nhiên [Vậy tính ra cũng không có gì mới hết nhỉ]
Lão Gian [Chỉ mới ở chỗ con này là con rồng đầu tiên hệ thảo từ khi phát hành game].
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2.
Lỡ Nhịp Yêu Em
3.
Đừng Cắn Em Mà
4.
Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Lão Tuyết [Vậy thì xông vào đánh thôi.
Ta gần vô lớp rồi]
Băng Nhiên [Ồ]
Thiên Hy Linh tắt tin nhắn cận, cùng hai người kia chạy tới phía con rồng.
Cô nhanh tay kích hoạt kỹ năng lá chắn của nhân vật, giúp cả ba bảo vệ lượng HP.
Lão Tuyết chạy ra xa đánh lạc hướng, Thiên Hy Linh và Lão Gian được thể lao lên, mỗi người một chiêu, kiếm thuật và phép thuật tung ra, ánh sáng bao phủ cả màn hình.
Tia lửa và ánh sáng xanh vừa tản đi, ánh sáng trắng thuần khiết lại bao phủ khắp màn hình máy tính.
Cận
Lão Tuyết [Wow! Không ngờ sau khi đột phá nhân vật đợt 2 lại mạnh như vậy! Lại còn hiệu ứng ánh sáng trắng nữa chứ!]
Băng Nhiên [Gì cơ? Người mới đột phá đợt 2 thôi à?]
Băng Nhiên [Ủa? Mà sao người dồn được?]
Lão Gian [Tất nhiên là bật hack rồi! Hắn là muốn dồn lại đột phá luôn một lần, nhưng lại bị Lão Hàn động tay]
Lão Tuyết [Người nhắc lại làm gì? Nghĩ lại mà tức điên người]
Lão Gian [Ai bảo ngươi chọc giận Lão Hàn]
Lão Tuyết [Gì mà ta chọc giận hắn? Là hắn chọc giận ta mới đúng]
Băng Nhiên [...]
Lão Gian [Nếu như ngươi tự nhiên không cướp quái thì Lão Hàn chọc giận người làm gì]
Lão Tuyết [...]
Băng Nhiên [Này này, đây không phải lúc các người tranh cãi, đợi con rồng kia dậy quật cho chết à?]
Lão Tuyết [Ai yo, ta quên ta quên.
Cũng tại tên Lão Gian nhà ngươi]
Lão Gian [Liên quan cái méo gì?]
Ba người tiếp tục đánh, trong lúc con rồng kia chưa tỉnh.
Ba người lần lượt kích hoạt chiêu cuối của nhân vật, khung cảnh cũng vì thế thay đổi ba màu khác nhau, tạo nên sát thương mạnh khiến con rồng liên tục giảm lượng HP xuống còn 15%
Cận
Lão Tuyết [Cẩn thận một chút, con rồng này chuẩn bị tỉnh dậy.
Sẽ có khả năng hồi HP]
Lão Tuyết [Cách duy nhất là làm gián đoạn bốn cục hình thoi màu xanh chuẩn bị xuất hiện]
Lão Gian [Băng Nhiên, bốn cục đó chỉ có thể dùng vũ khí.
Lão Tuyết là tiên tộc dùng pháp khí nên không thể đánh được]
Băng Nhiên [Chậc, ta và huynh, mỗi người 2 cục là xong chứ gì]
Lão Tuyết [Muội nhớ tạo chắn, khi chém những cục hình thoi đó sẽ bắn ra phi tiêu, sát thương cực mạnh]
Băng Nhiên [Nói sớm quá ha, muộn tí nữa là cả đám đi đời rồi!]
Lão Tuyết [...Haha, ta quên]
Thiên Hy Linh kích hoạt lá chắn, tiện tay dùng thêm đạo cụ trừ khi chắn bị phá hỏng.
Quả nhiên như lời Lão Tuyết nói, vô số mũi tên xanh từ bốn cục hình thoi bắn ra, may có lá chắn của kỹ năng bảo vệ nên HP vẫn không giảm.
Thiên Hy Linh và Lão Gian tăng tốc chém đứt hình thoi hồi máu của của con rồng.
Nhưng bên phía Thiên Hy Linh lại chậm một nhịp, giúp con rồng hồi được 25% HP.
Cận
Lão Tuyết [Ta nói cho muội một tin, cứ còn 15 - 20% máu là con rồng đó lại có khả năng hồi]
Băng Nhiên [Chậc, ta thấy nên đánh ngất con rồng, sau đó là giết chết luôn chứ kiểu này thì biết bao giờ mới đánh xong]
Lão Gian [Băng Nhiên nói cũng có lý]
Băng Nhiên [Vậy Lão Tuyết, chiêu cuối của người khá quan trong, cố tích tụ đủ đấy!]
Chiêu cuối là từ mà các game thủ trong Thần Ma Đại Chiến dùng để nói kỹ năng Tụ Tinh của nhân vật.
Mà kỹ năng này chỉ kích hoạt khi tích tụ đủ những kỹ năng riêng rẻ của các nhân vật.
Nó giống như kiểu muốn nước đầy ly thì phải đổ nước nhiều vào ly vậy.
…
Thiên Hy Linh CD nhân vật ra xa, dùng phép thuật tấn công vào điểm yếu của trên đầu rồng, thuận lợi đánh ngất, vô hiệu hóa sức mạnh tạm thời.
Mà lúc này Lão Tuyết cũng tích tụ đủ để dành cho chiêu cuối được tung ra.
Lão Gian chạy tới, dùng đan tăng thể lực, tăng hiệu quả sát thương, Thiên Hy Linh và Lão Tuyết cũng giúp một tay.
Đánh khi HP còn lại 10%, Lão Tuyết nhanh tay dùng kỹ năng Tụ Tinh, trực tiếp giảm phần trăm lượng HP của con rồng, nhưng như thế vẫn chưa đủ, đúng lúc kỹ năng Tụ Tinh của Thiên Hy Linh dùng được, thêm một chiêu giết chết rồng hệ thảo.
Cận
Băng Nhiên [Ôi mẹ ơi, làm ta muốn rớt tim, còn tưởng phải đánh lại lần nữa chứ]
Lão Gian [Cũng may lúc đó kịp thời chiêu cuối của muội dùng được đấy]
Lão Tuyết [Ta cũng hết hồn như muội vậy!]
Lão Tuyết [Nhưng mà giờ đánh xong rồi, chia thưởng thôi!]
Lão Tuyết [Lão Gian, ngươi đi lượm rồi đưa lên đội chat đi]
Lão Gian [Tại sao là ta?]
Lão Tuyết [Mi là con trai, không lẻ để con gái đi lượm?]
Lão Gian [Ha, giỏi lắm.
Tối nay chuẩn bị tinh thần, ta đưa ngươi tới tận miệng Lão Hàn!]
Lão Tuyết [Quần đùi nhà ngươi dám bán bạn]
Lão Gian [Sao ta lại không dám?]
Lần lượt những tin nhắn cãi cọ nổi lên trên màn hình máy tính.
Thiên Hy Linh thở dài, tắt đoạn tin nhắn cận, CD nhân vật đi lượm vật phẩm rơi ra, gửi lên tin nhắn dội.
Sau đó qua tin nhắn cận kêu hai người kia qua chia đồ.
Đội
[Kiểm Vãn Thiên]
[Kiếm Thảo Vân]
[10 Cung thường]
[10 Kiếm thường]
[10 Dạ Quang Ngọc]
[5 Nước Tẩy Thần]
[565 EXP]
[1000 Vàng]
[10 Ngọc Hệ Thủy]
[10 Ngọc Hệ Thảo]
[Cung Thủy Sương]
Lão Tuyết [Ai yo, vẫn là Băng Nhiên tốt]
Băng Nhiên [Rồi rồi, mau chia đồ đi, 5 phút nữa ta vào học rồi!]
Lão Tuyết [Được được được]
Băng Nhiên [Cứ chia đi, ta sẽ gửi qua sau, vô học rồi!]
Lão Gian [Ok, học vui vẻ]
Thiên Hy Linh đóng máy tính, quay đầu nhìn Họa Thư đang cất bài tập đã làm xong vào cặp sách, “Tớ quên nói với cậu cái này, nhà phát hành game vừa mới ra máy chơi thực tế ảo đấy!’
Họa Thư quay đầu, ngạc nhiên “Ý cậu là Thần Ma Đại Chiến ấy hả?”
Thiên Hy Linh gật đầu, “Bên công ty game vừa tặng tớ hai cái đấy.
Chắc hôm nay hay mai gì đó sẽ về”
Họa Thư vuốt cằm một lúc mới đáp lại “Để tớ xem thử, xin mẹ một cái".