May Mắn Gặp Anh

Chuông vào lớp vang lên, Thiên Hy Linh cầm theo gói bánh quy vừa ăn vừa đi tới chỗ bàn học. Vừa cúi đầu lấy sách vở trong hộp bàn đã ngạc nhiên lôi ra một bông hồng đỏ. Thiên Hy Linh mặt và đầu đầy dấu ‘?’ nghó nghiêng tìm người khả nghi.

Có mấy học sinh ở gần, thấy cô cầm một cây bông hồng đỏ, mắt to tròn, chạy tới hóng chuyện, tiếng bàn tán tự nhiên cũng lan tràn khắp lớp.

“Hoa hồng của ai thế? Là nam thần tặng cậu sao? Lãng mạn thế!”

“Oa! Hai cậu ngọt ngào vậy? Ước có một người bạn trai như vậy nha!”

“Hâm mộ thật! Hai người là đang ngược bọn cẩu độc thân chúng tớ đúng không?”

“Ê này! Khi nãy tớ có đi ngang qua thầy Kinh Ân, thấy thầy ấy cũng cầm một bông giống vậy”

“Cái gì? Cậu nhìn không lầm chứ?”

“Không thể lầm được. Cách trang trí và bìa bên ngoài giống hệt nhau!”

“Tiểu Bảo nói đúng đấy. Tôi còn thấy thầy ấy đi tới chỗ bàn Linh Linh!”


Lời này vừa nói ra, phòng học tự nhiên im lặng đến quỷ dị. Thiên Hy Linh mặt càng ngơ ra khi nghe đám học sinh bàn tán. Ánh mắt cô lướt qua một lượt, không hiểu nghĩ gì mà mặt có chút không thích hợp.

“Mọi người về chỗ trước đi. Vào giờ học rồi!” Họa Thư bên ngoài đi vào, lớn tiếng khuyên bảo đám học sinh.

Thiên Hy Linh bỏ lại bông hồng xuống hộp bàn, nhìn Họa Thư về chỗ ngồi rồi mới xích tới mép ghế, thấp giọng hỏi: “Cậu nghe được rồi đúng không?”

Họa Thư gật đầu, “Chuyện này là thế nào? Sao thầy giáo lại tặng hoa cho cậu?”

“Tớ nào biết! Vừa vào ngồi đã thấy bông ở dưới.” Có quỷ mới biết sao Kinh Ân lại tặng hoa cho cô. Đây không phải là thêm chuyện rắc rối sao?

“Chúng ta học xong rồi tính tiếp.” Họa Thư mắt thấy lờ mờ bóng hình giáo viên đã gần vào lớp, lên tiếng tạm bỏ chuyện này qua một bên

Thiên Hy Linh hướng theo ánh mắt Họa Thư cũng nhìn thấy giáo viên ngoài cửa. Thở dài một hơi, ổn định lại tư thế ngồi.

Có lẽ sau tiết học này, điều cô nên làm là giải thích chuyện này cho Doãn Mặc. Sau đó là đi gặp người thầy ‘thân yêu’ nào đó.



Tiếng chuông vừa reo khắp mọi ngóc ngách trong trường học. Thiên Hy Linh đã kéo Họa Thư chạy như bay đến phòng giáo viên với khí thế hùng hồn. Trước khi đi còn đề phòng nhắc nhở đám học sinh trong lớp. Tuyệt đối không nói nữa chữ ra ngoài. Đương nhiên nghe hay không thì cô không chắc.

Đứng trước cửa phòng giáo viên, Thiên Hy Linh để Họa Thư ở ngoài. Một mình bước vào trong tìm Kinh Ân.

Ai ngờ vừa vào đã được nghe tin Kinh Ân có việc vừa đi ra ngoài!

“Mẹ kiếp!” Thiên Hy Linh tức giận bước ra ngoài gặp Họa Thư, không nhịn được chửi tục thầm một tiếng.

“Sao vậy?” Họa Thư nghi hoặc hỏi dò.


Thiên Hy Linh chống nạnh, nhìn vào bên trong phòng theo hướng cửa sổ, “Thầy ấy không có ở đây!”

Họa Thư khó hiểu, hơi nhíu mày, “Vậy thì chúng ta đi gặp hai người kia. Còn việc này tính sau.”

Thiên Hy Linh nhức đầu, xoa xoa thái dương, cùng Họa Thư đến chỗ ăn trưa thường ngày gặp Doãn Mặc và Thiên Phàm. Vừa nãy đi vội nên cô còn chưa giải thích cho Doãn Mặc trước nữa.

Ở trường bọn họ chuyện yêu đương không cấm, dù là với giáo viên yêu học sinh cũng vậy. Miễn sao không làm mấy loại chuyện thiếu đạo đức đều có thể xem như chấp nhận. Có lẽ cũng vì như vậy mà Kinh Ân dám công khai tặng hoa cho Thiên Hy Linh. Dù có bị cả trường đồn lên thì cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ là có chút rắc rối với mấy lời bàn tán không mấy hay ho. Nhất là khi Thiên Hy Linh lúc này còn đang quen với Doãn Mặc. Trước đây đã bị đòn với Trường Lạc, giờ thêm một người thì không khác nào rắc rối nhân đôi. Thiên Hy Linh lúc này biểu hiện cự tuyệt không muốn!

“Hai đứa tới rồi à? Thiên Hy Linh, tới đây anh nhóc hỏi đôi câu!” Thiên Phàm vừa thấy bóng dáng cả hai xuất hiện, đã nhanh vẫy tay.

Thiên Hy Linh cầm hộp cơm hoài nghi đi tới, hỏi: “Sao vậy?”

“Sao giờ lại có tin đồn của em với thầy giáo toán mới?” Thiên Phàm thản nhiên hỏi lại.

Thiên Hy Linh quay đầu nhìn sắc mặt Doãn Mặc có chút tệ, tâm tình cô cũng theo đó tự nhiên có chút biến đổi, “Sao…tin đồn này anh nghe ở đâu thế? Chuyện không phải như hai anh nghĩ đâu!”

Doãn Mặc hơi ngẩng đầu, mắt chạm mắt với Thiên Hy Linh, anh hơi mím môi, chầm chậm nói một cậu: “Anh tin em.”

Thiên Hy Linh ‘hả’ một tiếng ngạc nhiên. Biểu tình này của Doãn Mặc khác với những gì cô dự đoán trước đó.

“Vừa nãy anh cũng giải thích qua với Doãn Mặc. Anh biết đây cũng chỉ là lời đồn đại không có chứng cứ, đương nhiên không vội nghi ngờ.” Thiên Phàm như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu Thiên Hy Linh.


“Nhưng mà…lời đồn sao nhanh vậy? Không phải chỉ mới đó thôi sao? Mà lời đồn nói gì mới được chứ.” Họa Thư ngồi xuống bên cạnh Thiên Hy Linh cất tiếng hỏi, trong lòng tự nhiên nóng vội thay.

Thiên Phàm vừa ăn vừa giải thích thắc mắc của Họa Thư, “Anh cũng mới nghe đây thôi. Tụi kia nói Linh Linh và thầy Kinh Ân có mối quan hệ mập mờ không rõ.”

Thiên Hy Linh gần như muốn thổ huyết ngay tại chỗ khi nghe Thiên Phàm nói xong.

Cái W*F? Cái này có đồn lố quá không? Người ta cũng chỉ mới tặng cho cô một cây hoa hồng. Lấy đâu ra quan hệ mập mờ?

“A-Ai nói với anh vậy?” Thiên Hy Linh giận run cả người.

“Tử Hồ hỏi anh là em với thầy Kinh Ân có quan hệ gì. Anh nói không biết thì cậu ta mới nói là nghe ai đó đồn em có quan hệ mập mờ với thầy Kinh Ân.” Thiên Phàm nói.

“Không cần giận. Anh có thể giải quyết vụ này giúp em.” Doãn Mặc xoa lưng, khẽ giọng an ủi cô.

Privacy and cookie settings


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận