Phù Nhai không biết là chọc cho giận hay bị Thiên Hy Linh dọa sợ mà không thấy lên tiếng, kênh Thế giới không còn chuyện thị phi nên cũng im luôn.
Thiên Hy Linh thấy không còn gì vui, chuyển sang trang nhiệm vụ nhìn qua một lượt.
Vừa lúc đang nghĩ xem nên chọn cái nào, nhiệm vụ mới đột nhiên xuất hiện.
[Nhiệm vụ hôm nay: Vực Mộng Thanh]
Vực Mộng Thanh còn được các người chơi gọi tắt là đi vực.
Vực Mộng Thanh hiện tại có 80 tầng, tương đương với số level hiện tại của game.
Trên diễn đàn của Thần Ma Đại Chiến hình như có nói Vực Mộng Thanh tương lai sẽ tăng thêm tầng.
Vực Mộng Thanh đi cá nhân, tổ đội hoặc bang phái đều được.
Vực Mộng Thanh tơi thời điểm bây giờ vẫn chưa ai leo được tới tầng 80, đủ thấy mức độ khó của nó thế nào rồi.
Nhìn vào đồng hồ bên góc trái của máy tính, Thiên Hy Linh trầm tư một lúc lâu mới phản ứng lại như bình thường “Thôi vậy, gần tới giờ học rồi!” Gấp máy tính để qua một bên, Thiên Hy Linh uống hết ly ngũ cốc, đi vào bếp rửa ly.
Vừa bước vào bếp, cô bỗng ngửi thấy mùi thơm, đi đến gần thấy Doãn Mặc đang làm gì đó, tiện miệng hỏi một câu “Anh làm đồ ăn sáng sao?”
Doãn Mặc xoay người nhìn cô, không trả lời nhưng ánh mắt của anh ấy rất lạ, giống như muốn nói rằng ‘Thấy rồi còn hỏi!’
Thiên Hy Linh không để ý nhiều, hỏi thêm hai câu “Anh biết nấu ăn à? Làm cho tôi một phần được không?”
Doãn Mặc lại im lặng, không trả lời, không khí vì anh mà rơi vào trầm tư khó giải.
Thiên Hy Linh rửa ly, đôi mắt tròn xoe không biết nên làm thế nào.
Cô cũng chỉ là hỏi cho vui thôi.
Đợi đến khi rửa ly xong vẫn chưa thấy lời phản hồi của đối phương, lòng cô như có lửa, thở dài một hơi rồi đi thẳng lên phòng.
Doãn Mặc ở bên cũng cảm nhận được sự khó chịu của Thiên Hy Linh, lúc cô bỏ đi, anh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thiên Hy Linh lên phòng, đóng cửa lại, khuôn mắt nhỏ mếu máo hiện lên sự giận dỗi.
Tên họ Doãn kia đầu óc chắc có vấn đề, sao Thiên Phàm có thể chơi với anh ta được chứ! Lắc đầu với sự thất vọng với người anh trai của mình, Thiên Hy Linh bình thản lại một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng dậy, mở cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ đồng phục nữ sinh và đồng phục thể thao cho hôm nay, thay ra bộ đồ ngủ, mặc bộ đồng phục vào, tóc cô cột một nửa, một nửa thả tóc, cài thêm chiếc nơ trắng ở giữa là đã hoàn thành cho bước đầu của ngày học mới.
Khuôn mặt này của cô đã là rất xinh, không cần phải trang điểm hay sửa soạn gì nhiều.
Thời gian còn khá sớm, Thiên Hy Linh đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn trưa cho cô và cả Họa Thư.
Vì đồ ăn đã được nấu sẵn từ tối, Thiên Hy Linh chỉ cần bật bếp hâm lại và bỏ vào hộp là được.
Cô mở cửa tủ lạnh lấy hai nồi đồ ăn, xoay người lại thấy dĩa bánh pancake từ đâu được đặt trên bàn.
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hâm đồ ăn trước mới đi tới nhìn thử.
Bên cạnh dĩa bánh là một tờ giấy ghi chú màu vàng, ở trên ghi nội dung “Bánh cho cô.
Doãn Mặc.” Thiên Hy Linh vô thức bật cười.
Thú vị thật!
Hoàn thành xong hai hộp đồ ăn, Thiên Hy Linh mới tiến tới thử mùi vị của dĩa bánh pancake do Doãn Mặc làm “Bánh mềm, ngọt vừa, cũng không tệ!”
Đợi khi cô vừa ăn xong, Họa Thư và Thiên Phàm đã xuống lầu, ba người gặp nhau có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất.
“Nhóc, em có thấy tung tích của tên Doãn Mặc đâu không?” Thiên Phàm rót ly nước.
“Có, chắc anh ta đi lên trường trước rồi!” Thiên Hy Linh đưa Họa Thư hai hộp cơm đã chuẩn bị, còn mình thì đi lấy cặp ở ghế ăn.
Uống hết ly nước, Thiên Phàm mặt ra vẻ tức giận “Tên này sao hôm nay đi sớm thế!” tay đặt ly nước xuống bàn “Không còn sớm, chúng ta đi lên trường thôi!”
Họa Thư và Thiên Hy Linh gật đầu tán thành.
Thiên Phàm đi lấy xe ô tô, còn hai người đứng trước cửa đợi anh tới.
“Cảm ơn cậu nha!” Họa Thư đột nhiên lên tiếng
Thiên Hy Linh ngơ ngác hỏi “Cảm ơn cái gì?”
Họa Thư đưa hộp cơm lên trước mặt Thiên Hy Linh, ngay sau đó cô mới hiểu “Không có gì!”
…
Thiên Phàm đưa Thiên Hy Linh và Họa Thư đến trước cổng trường, bản thân lái xe tới nơi đậu xe của trường.
Kiểm tra lại xe đã thấy không còn gì, Thiên Phàm theo đường cũ tiến lên căn phòng học thường ngày, ngồi xuống bên cạnh Doãn Mặc đang nằm sấp trên bàn.
“Này, sao hôm nay đi sớm thế?”
Doãn Mặc không trả lời, nhìn không biết đã ngủ hay chưa.
Đợi lúc lâu vẫn không thấy phản ứng, Thiên Phàm trợn mắt kéo Doãn Mặc ngồi dậy “Đừng giả chết, sao hôm nay không đợi tôi đi học hả?”
Doãn Mặc bị kéo, sắc mặt biến đổi liên tục, lòng khó chịu trừng mắt “Tôi đợi cậu làm gì?”
Thiên Phàm đơ người “Cậu còn xem tôi là bạn không hả?”
Doãn Mặc đẩy tay Thiên Phàm, mặt lại dán vào bàn, không trả lời Thiên Phàm, quay lại trạng thái cũ vừa rồi.
Thiên Phàm không còn cách nào, chỉ liếc nhìn anh một cái rồi thu mắt lại “Tôi thật sự không hiểu.
Con người như cậu mà sao vẫn có người thích vậy chứ?”
“Cậu im đi được chưa?” Doãn Mặc nghe Thiên Phàm lải nha lải nhải bên tai thì càng khó chịu hơn.
“Thầy chủ nhiệm vào rồi, mọi người trật tự!” Lớp trưởng thấy bóng dáng của giáo viên, vội nói to thông báo cho đám học sinh trong lớp, Thiên Phàm không còn cách nào đành im miệng.
Giáo viên rất nhanh đã bước vào lớp, khuôn mặt nghiêm túc nhìn từng học sinh với vẻ đánh giá.
Thu ánh mắt, ông lấy ra một tờ giấy dán lên bảng đen, nói “Tuần tới sẽ có bài thi đầu năm học, mục đích để xếp lại bảng xếp hạng năm học 2023! Lớp chúng ta có 2 bạn đang loạt vào top là Doãn Mặc và Thiên Phàm, tôi mong 2 em đứng vững hoặc tốt hơn là tăng vị trí của bản thân lên!” dừng lại một lúc, ông lại tiếp tục nói “Tiết này các em tự học, nếu chăm thì hãy chuẩn bị cho kỳ thi đi!” Đã nói xong những gì cần nói, ông thầy mang theo giỏ xách rời khỏi phòng học.
Giáo viên đi chưa bao lâu, lớp lại ồn ào không ngừng, người thì chán nản vì kỳ thi xếp hạng, người ồn ào nói chuyện, người lại đi tới bên Thiên Phàm và Doãn Mặc hỏi chuyện thi cử.
Ở bên lớp Thiên Hy Linh cũng thế, giáo viên đưa ra tờ thông báo rồi nói cô và Họa Thư cố gắng giữ vị trí của bản thân.
…
Tới giờ nghỉ trưa, Họa Thư đưa Thiên Hy Linh tới một đồng cỏ xanh ít người qua lại ăn trưa.
“Nơi đây cây cối nhiều, nhưng không hiểu sao không thấy ai ra đây ăn trưa.
Tớ tình cờ đi ngang, nên rủ cậu ra!” Họa Thư khó hiểu nói với Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh nhún vai “Tớ không đi lại nhiều trong trường, cũng không biết.”
Từ khi xuyên không tới, cô rất ít khi đi lại vì sợ lạc đường.
Cả một đảo, hơn 70% là trường, dù nói có ký ức nhưng chưa chắc là rõ.
Đi trên đồng cỏ ướt, tiếng nói của 2 người con trai vô tình loạt vào tai của Họa Thư, đặc biệt có chút quen thuộc “Hy Linh, hình như có giọng của anh Thiên Phàm.”
“Thiên Phàm? Anh ấy ở đây làm cái gì chứ?” Thiên Hy Linh nhíu mày.
Họa Thư lắc đầu, đi thêm vài bước thăm dò xung quanh nơi đây.
Nhìn ngó một lúc, quả nhiên mơ hồ thấy được một bóng dáng dựa vào gốc cây lớn ở phía không xa.
Họa Thư kéo theo Thiên Hy Linh tiến về phía trước, dần thấy rõ hơn bóng người, là Thiên Phàm và Doãn Mặc đang ngồi ăn trưa ở đó.
Thiên Hy Linh là người phản ứng nhanh nhất, chạy tới phía trước hỏi “Sao hai người lại lén hẹn hò… à nhầm.
Sao hai người lén chạy ra đây ngồi ăn?”
Hai người kia khá ngơ ngác, riêng Thiên Phàm bị lời nói của Thiên Hy Linh làm cho kích động “Thì ăn trưa thôi.
Nhóc chú ý lời nói của mình!”
Thiên Hy Linh làm động tác khóa miệng, gật đầu lia lịa.
Họa Thư phía sau đi lên, miệng cười trừ một cái qua chuyện, lấy cớ ngồi ăn cùng với Thiên Phàm và Doãn Mặc.
Thiên Hy Linh không ngăn cản, bản thân cũng muốn ngồi xuống xem hai người con trai này đang làm gì.
Nói trước là không phải vì nghi ngờ hai người lén hò hẹn đâu!
“Sao hai em lại ra đây ngồi ăn?” Thiên Phàm hỏi.
Họa Thư lấy hộp đồ ăn ra, liếc nhìn Thiên Phàm “Em phát hiện nơi này thường không người lui tới, phong cảnh lại không tệ nên rủ Hy Linh ra đây ngồi ăn!”
Thiên Hy Linh gật đầu tán thành “Nhưng ai ngờ gặp anh và anh Doãn Mặc ở đây! Cơ mà hai người cứ đi chung, chơi chung, ăn chung thế này thì không ổn đâu!”
“Em bớt nói lại, mấy câu này của em để người khác nghe thì anh không có bạn gái đâu" Thiên Phàm nghe từng câu từng chữ của Thiên Hy Linh mà lòng thấy khó chịu.
Thiên Hy Linh ăn một miếng táo, không quên cà khịa “Cơ mà… bây giờ có ai thích anh đâu, lo xa thế làm gì?”
“Người thích anh trai nhóc phải xếp hàng dài, nối lại chắc cũng được một vòng thế giới.
Còn em thì có ai?” Thiên Phàm không kém xa, giọng nói châm chọc khiến người nghe khó chịu.
“Có tôi”
Chỉ có 2 từ nhưng đủ khiến người nghe đứng hình.
Ba người bên cạnh mở trừng đôi mắt, ai ai cũng nhìn Doãn Mặc với vẻ mặt khó tin.
Doãn Mặc mắt nhìn vào điện thoại, bị ánh nhìn chằm chằm của Thiên Phàm, Họa Thư và Thiên Hy Linh làm chú ý “Tôi đang chơi game”
“À!” Như trút được vật nặng, ba người thở phào.
Nghỉ trưa được 30 phút, Họa Thư và Thiên Hy Linh tạm biệt Thiên Phàm, Doãn Mặc, cùng nhau đi tới phòng thay đồ nữ ở phía sau canteen trường.
Từ trong cặp lấy ra bộ đồng phục được phát từ đầu năm, tranh thủ thời gian thay đồ rồi ra sân thể dục.
Giáo viên vẫn chưa tới, các học sinh theo lớp trưởng khởi động tay chân.
Vừa làm xong động tác khởi động cuối cùng, một giáo viên nữ mảnh khảnh đi tới, đám nam sinh lập tức xôn xao bàn tán.
Còn đám nữ sinh mặt khó chịu không chút che dấu.
“Đám con trai ai cũng như nhau, đều mê cái đẹp!”
“Nói đúng lắm!”
“Nhưng dù gì cô ấy cũng là giáo viên, mê thì sao chứ?”
“Này, làm như các người không mê trai sao?”
“Đám con trai các người nhìn thấy gái xinh là mắt lại sáng!”
Người nói một câu, ta nói một câu, không ai chịu ai.
“Cả lớp trật tự!” Giáo viên nữ hùng hồn la lớn.
Tiếng cãi nhau dần biến mất, trả lại không khí yên tỉnh cho ánh mặt trời.
“Cô tên Minh Châu, có thể gọi cô là cô Minh.
Hôm nay là buổi đầu gặp mặt, các em đã vận động xong thì bắt đầu lập nhóm chơi bóng chuyền, chia nam nữ!”
Theo như lời, đám học sinh ngoan ngoãn chia ra hai phía phải trái, giáo viên thể dục lấy lưới bắt ngang ở giữa, tạo thành một sân bóng chuyền trong chớp mắt.
Đợi Minh Châu đếm ngược thời gian về 0, quả bóng chuyền trong tay bạn nam bay lên, chuyền về bên nữ; bạn nữ đứng đầu trong tư thế chuẩn bị, đón bóng và chuyền một cách dễ dàng.
Thiên Hy Linh đứng bên Họa Thư, nhìn sắc mắt có chút khó coi.
Đột nhiên cảm nhận được luồng khí, Thiên Hy Linh lòng nổi lên tia sợ hãi, theo quán tính né sang một bên, quả bóng không có người đỡ liền đập xuống đất, lăng đi.
Thiên Hy Linh thở phào nhẹ nhõm, giây sau đó lại cảm thấy không đúng, vội quay đầu.
“A… Xin lỗi, xin lỗi, khi nãy tớ có chút lơ đãng!” Cô từ trước giờ chơi bóng chuyền không giỏi, cứ kiểu này chắc chắn sẽ không ổn chút nào.
Đám người không nói gì, tiếp tục chuyền bóng qua lại.
Thiên Hy Linh đứng ở cuối hàng, không né thì chính là dùng tay chặn bóng, tới phiên phát bóng cũng không xong, đám học sinh đã có một chút khó chịu nhưng không nói ra, Họa Thư đứng bên thấy bất thường, len lén đi ngang kiểu con cua tới gần Thiên Hy Linh, thấp giọng hỏi “Cậu sao thế, bình thường cậu chơi giỏi lắm mà? Hay thấy không khỏe à?”
Thiên Hy Linh cười trừ “Không sao, chắc do lâu rồi không chơi ấy!”
Nghe câu giải thích xem như hợp lý, Họa Thư bị giáo viên nhắc nhở quay lại chỗ của bản thân đứng.
Thiên Hy Linh hít thở sâu, rồi thở ra, tâm trạng tốt hơn một chút, cứng nhắc trong tư thế sẵn sàng, trùng hợp lần này bóng bay qua, cô nhảy lên, đập bóng thật mạnh, nhưng không may trượt tay, quả bóng trắng bay vào mặt, cơ thể ngã nhào xuống đất.
Họa Thư phản ứng nhanh nhất, chạy tới đỡ Thiên Hy Linh.
“Ai da, đau quá, hình như chân tớ bị trật khớp rồi!” Thiên Hy Linh xoa nhẹ bàn chân trái, đau tới mức mắt đã có nước.
Giáo viên cảm thấy tình hình không ổn, đi tới bên cạnh Thiên Hy Linh, thử xoa bóp nhẹ cổ chân cho cô.
Thấy sắc mặt không chuyển biến tốt mà càng lúc càng xấu hơn, Minh Châu vội vàng dừng lại, để Họa Thư đưa Thiên Hy Linh vào phòng y tế.
“Linh Linh, nhóc sao thế?” Thiên Phàm từ đâu xuất hiện, tay ôm một núi giấy tờ.
Họa Thư quay đầu, nhìn thấy Thiên Phàm và Doãn Mặc đứng bên “Anh Thiên Phàm, Hy Linh bị trật khớp chân, nhìn có vẻ rất nặng!”
Thiên Phàm đen mặt, nhờ Họa Thư cầm hộ giấy tờ, bản thân chạy tới đỡ em gái mình lên, sắc mặt anh chuyển biến liên tục “Em cảm thấy thế nào?”
“Cổ chân em rất đau!” Thiên Hy Linh dùng sức không cho chân trái chạm đất, giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Nhóc đừng khóc, anh đưa tới phòng ý tế!” Thiên Phàm trong lòng càng lo lắng hơn “Họa Thư, em giúp anh cầm đóng giấy đó tới thư viện được không?”
“Không phải cậu còn phải gặp phó hiệu trưởng sao, tôi đưa em gái cậu lên phòng ý tế cho” Doãn Mặc đứng bên điềm tĩnh lên tiếng.
Đám học sinh nghe xong thì lại ồn ào bàn tán, nhất là học sinh nữ.
Doãn Mặc nổi tiếng lạnh lùng khó gần, không mê sắc đẹp, ai ngờ giờ người ta lại muốn đưa hoa khôi của họ đi!
Giáo viên thể dục trừng ánh mắt nhìn học sinh, quay mặt nói với Họa Thư “Em cứ giúp các anh đem đồ lên thư viện! Tiết này xem như cho em nghỉ”
Họa Thư chưa xin phép đã được giáo viên cho phép, gật đầu cảm ơn.
Về phía Thiên Phàm nghe Doãn Mặc nói cũng khá có lý, lòng không yên tâm lắm giao Thiên Hy Linh cho anh.
Doãn Mặc để giấy tờ xuống đất cho Thiên Phàm, bản thân đi tới bế Thiên Hy Linh lên theo kiểu công chúa, bàn tay anh thon dài đụng vào cơ thể cô như có một dòng điện chạy qua giữa hai người.
Một màn này khiến ai nhìn vào cũng kinh hãi.
Đúng, chính là kinh hãi chứ không phải kinh ngạc.
Thiên Hy Linh được bế mặt cũng hiện lên sắc đỏ, giả vờ ngất như không biết chuyện gì.
Doãn Mặc không để ý tới những người khác, cứ tiến thẳng tới phòng ý tế.
Đôi mắt anh không kìm chế được đôi khi liếc nhìn gương mặt thuần khiết của Thiên Hy Linh, trong giây phút đó lòng anh hiện lên một tia yêu chiều khó giải thích được.
Doãn Mặc cẩn thận đặt cô xuống giường, nói lại tình hình hiện tại của cô cho bác sĩ biết.
Nữ bác sĩ gật đầu, tiến hành kiểm tra cho Thiên Hy Linh.
Doãn Mặc không tiện ở gần, kéo màn trắng lại, bản thân ngồi ở ngoài canh giữ.
Sau 20 phút, bác sĩ đi ra ngoài gặp Doãn Mặc, trên tay cầm một tờ giấy nhỏ đưa cho anh “Em ấy đã không sao rồi, cổ chân bị thương khá nặng, nên nghỉ vài ngày, đừng đi lại quá nhiều.
Đây là đơn thuốc và cách uống, em qua bên cạnh cho y tá lấy thuốc nhé!”
“Em cảm ơn!” Doãn Mặc cầm lấy giấy, đi qua phòng bên cạnh đưa cho nữ y tá lấy thuốc.
…
Thiên Hy Linh được băng bó, hiện đang ngồi nghỉ trên giường.
Khuôn mặt vẫn thoáng đỏ khi nghĩ về chuyện vừa rồi ở sân bóng rổ.
Lúc Doãn Mặc bế cô lên, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, còn có thể nghe được nhịp tim đập của anh nữa.
“Em cảm thấy thế nào?” Doãn Mặc đã lấy thuốc xong liền quay lại phòng y tế.
Đang mãi suy nghĩ linh tinh, Doãn Mặc bất ngờ xuất hiện khiến tim Thiên Hy Linh như muốn rơi ra ngoài “C-chân còn có chút đau… đã không sao rồi.
Cảm ơn anh!”.