May Mắn Phong Tư Họa


Vân Nhi quỳ gối trong căn phòng u tối trước mặt người đàn ông lạnh lùng cùng với vài thuộc hạ của hắn ta.Cô vẫn còn đang nghi hoặc nhân sinh và cuộc đời, vì sao mình lại gặp loại chuyện như thế này.
Cô đã rất vất vả mới tới được thành phố Tư Thành.Không mặc nguy hiểm để vào trong khu rừng tâm tối tìm thảo dược.Vậy mà giờ đây lại trở nên công cốc.
Giọt nước tràn ly, Vân Nhi thốt lên:"Coi như tôi cầu xin anh được không? Xin hãy để tôi mang số thảo dược này đi, chúng rất quan trọng đối với tôi."
Người đàn ông trước mắt với vẻ mặt lạnh như băng vẫn không nói gì.Nhìn từ góc độ hướng lên Vân Nhi chỉ cảm thấy một áp lực vô hình đang đè lên cô.
Bỗng chốc một tên thuộc hạ nói:"Để cô mang chúng đi.Hừ cô có biết số thảo dược này được trồng trong vùng đất cấm của Đế Quốc không?"
"Tôi thật sự không biết chúng ở vùng cấm,tôi chỉ xem bản đồ và biển chỉ dẫn để tìm thôi.


Nếu tôi biết đó là khu trồng thảo dược của Đế Quốc tôi tuyệt đối sẽ không đi vào."
Lâm Phong cuối cùng cũng lên tiếng:"Còn đứng đó làm gì mang số thảo dược này đi lôi cô ta ra ngoài cho tôi."Giọng nói với áp lực thật lớn khiến cho thuộc hạ phải nghe theo.
Chúng bắt đầu lôi kéo Vân Nhi rời khỏi căn phòng.Vân Nhi chống trả và tiến lại gần Lâm Phong.Cô quỳ gối trước hắn mà nắm lấy chiếc quần tây phẳng phiu làm cho nó có vài vết nhăn.
"Xin anh thủ hạ lưu tình có được không.Hôm nay tôi nhất định phải mang số thảo dược này đi bán.Bởi chỉ như vậy tôi mới có tiền để cứu được người đó.Một người đối với tôi vô cùng quan trọng.."
Vân nhi nói với những lời khẩn khiết nhất.Từ lúc nào nước mắt đã tuôn rơi.Những giọt nước mắt lăn dài trên má nhìn vô cùng đáng thương.
Chẳng biết qua bao lâu trong sự im lặng thì cuối cùng tên thuộc hạ lên tiếng:"Lão đại giải quyết thế nào đây cô ta quá lì lợm.Tôi sử cô ta luôn nhé."
Nghe thấy vậy Lâm Phong liền lườm cho tên thuộc hạ một cái.Ý nói:Cậu khôn hồn thì im miệng lại.
"Cô cần bao nhiêu?"
Vân nhi ngạc nhiên mà trả lời:"Rất nhiều...!khoảng 100 vạn tinh mộng."
Vừa nghe xong hắn đã rút ra chiếc thẻ rồi ném xuống đất.
"Cầm lấy nó và cút thật xa.Tốt nhất là đừng để tôi gặp lại cô thêm một lần nào nữa.Số thảo dược này cô đừng hòng mang đi."
Vân Nhi lúc này đã đứng dậy mà đối mặt trực tiếp với anh.Vì đã quỳ gối khá lâu nên chân cô sắp không trụ được nữa vì có chút tê.
"Anh có thể để lại tên hay phương thức liên lạc được không.Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền rồi trả lại anh."

"Cô cho rằng tôi sẽ cần những đồng tiền vớ vẩn đó của cô.Như đã nói cô cút đi thật xa cho tôi."
Nghe thấy vậy Vân Nhi cũng không hỏi nữa mà cầm chiếc thẻ rồi rời khỏi căn phòng.

Chỉ là trong lòng cô đã có suy nghĩ:sau này cô nhất định sẽ tìm được anh mà trả lại hết số tiền không thiếu một đồng.Bởi đó là nguyên tắc của cô tuyệt đối không mang nợ ai trừ phi đó là người nhà.
Sau khi cô rời đi thì Lâm Phong sai bảo lũ thuộc hạ đi vào khu rừng đó trồng lại số thảo dược.Cũng may là Vân Nhi luôn nhổ thảo dược tận gốc nếu như cắt ngang thì chắc là toang rồi.
Lục Thần lúc này đang ngồi nhâm nhi tách trà bỗng nói:"Ay da sao hôm nay Phong ca của chúng ta lại đột nhiên có lòng tốt đi giúp một cô gái yếu đuối vậy ta."
"Cậu mù hay sao mà không thấy tôi bố thí cho cô ta hả."
"Tôi có nói chuyện cậu cho cô ta tiền đâu.Tôi đang nói vì sao khi đi ngang qua khu rừng đó bắt cô ta lại làm gì,không để cô ta tự sinh tự diệt đi.Đừng tưởng tôi không biết cô ta mà rơi vào tay những kẻ canh rừng của Đế Quốc thì chết là cái chắc."
"Cậu nghĩ tôi bắt cô ta lại là vì muốn giúp à.


Cậu sai rồi Lục Thần à, đi với tôi bao lâu rồi mà cậu không biết sao.Phu nhân Trần gia của Đế Quốc đã đặc biệt nhờ Hắc Bạch trong coi khu rừng bởi bà ta vô cùng yêu thích thảo dược.Nếu để lũ canh rừng thuật lại những lời không hay về việc trộm thảo dược sẽ ảnh hưởng tới hợp tác sau này.Thế nên tôi bắt giữ cô ta trước khi chúng phát hiện.Mà ngoài cô ta ra chắc cũng chẳng ai dám bén mảng tới khu rừng."
Lục Thần phì cười khi thấy người bạn này lại giải thích với mình nhiều như vậy.Thật ra anh cũng không quan tâm tới mấy chuyện này làm gì chỉ thấy Lâm Phong hôm nay hơi lạ nên mới hỏi vài câu.Ấy vậy mà cậu ấy lại viện cớ nhiều như vậy.
Còn Lâm Phong thì vẫn đang mông lung.Bắt giữ cô ta quả thật là vì lý do đó.Nhưng vì sao lại cho cô ta tiền thì đến ngay cả anh cũng không hiểu.

Chắc có lẽ bởi những giọt nước mắt của cô ta chăng.Thật ra Lâm Phong cũng không phải là chưa thấy qua phụ nữ khóc.Chỉ là lần này có chút khác biệt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận