Máy Mô Phỏng Nhân Sinh Của Người Chơi Đen Đủi


Dịch Văn Quân là nhân loại cuối cùng trên trái đất.Mà hôm nay là tròn ba năm sau khi tận thế ập tới.Cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ kì quái, quyết định kỷ niệm ngày hôm nay, vì thế đá văng cửa chính trung tâm đào tạo âm nhạc, tiện tay chộp lấy đàn cello và ghế gỗ bên trong, chuyển chúng tới trung tâm thành phố vắng vẻ.Lúc này, trung tâm thành phố vốn dĩ đông đúc chen chúc nườm nượp lại chẳng có gì, không người, không xe, cũng không có âm thanh.Hết thảy đều tĩnh lặng như tờ.Mãi đến khi Dịch Văn Quân giương tay, dây đàn dưới cây vĩ phát ra âm thanh tựa như tiếng gió xỏ xuyên qua rừng rậm kiên cố, tiếng động thuộc về văn minh nhân loại rốt cục mới giãy dụa một chút vào giờ phút này.“.

.

.

.

.

.

Bỏ đi, nhàm chán.”Kéo được vài lần, Dịch Văn Quân liền bỏ lại đàn cello trở về nhà.Đây là năm thứ ba sau khi tận thế ập tới.Nhưng tới bây giờ, Dịch Văn Quân vẫn không biết ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, không biết những người khác trên thế giới này đều đi đâu.Trong trí nhớ Dịch Văn Quân, cô chỉ nhớ mang máng đêm khuya nào đó của ba năm trước đây, bản thân đột nhiên bị tiếng đập dồn dập ngoài cửa làm tỉnh giấc, cùng lúc đó ngoài hành lang còn truyền đến tiếng nói chuyện hoảng loạn và bước chân nặng nề, như là có biến cố to lớn nào đó xảy ra khi cô đang mơ ngủ.Dịch Văn Quân là cô gái sống một mình dốc sức kiếm sống ở thành phố S, cho dù thường ngày gan rất lớn, nhưng gặp phải tình huống này cũng không dám mở cửa cho người ta, vì thế cô vừa nín thở tới gần mắt mèo, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, vừa dùng điện thoại gửi tin nhắn báo cảnh sát.Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra…Trong nháy mắt tới gần cánh cửa, cô bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, mà khi tỉnh lại, trời đã sáng, hết thảy đều yên ổn trở lại.

.


.

.

.

.

hoặc là nói hết thảy đều trở nên tĩnh lặng.Cô cũng thành người cuối cùng trên trái đất.Cho tới hôm nay, Dịch Văn Quân đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy chuyện này rất có vấn đề, thậm chí cho rằng bản thân đã quên đi sự kiện nào đó, nhưng bất kể cô có cố gắng suy nghĩ như thế nào vẫn không thể nhớ nổi chính mình đã quên cái gì.“Cho nên mình rốt cuộc đã quên cái gì?”Dịch Văn Quân ảo não vỗ trán, vô tình liếc về phía tủ kính thủy tinh trong cửa hàng, nhìn thấy bản thân được phản chiếu rõ ràng từ tấm thủy tinh sạch sẽ.Giờ khắc này, cảm giác khác thường lại càng mãnh liệt.Dường như, ảo giác từ ba năm trước lại ập tới lần nữa.“Ầm ầm ầm …”Tiếng đập cửa vang lên.“Ầm ầm ầm …”Đây là tiếng đập cửa từ ba năm trước.“Văn Quân, cô có nhà không?”Đây là tiếng gọi cửa từ ba năm trước.“Tôi biết cô ở nhà, nhanh mở cửa.”Âm thanh càng lúc càng lớn.“Mở cửa! Mở cửa nhanh Văn Quân!”“Mở cửa nhanh!!”“Mở cửa!!!”Dịch Văn Quân sởn gai ốc.Đầu cô chợt đau, cảm thấy có thứ gì đó sắp chui ra từ trong đầu, nhưng chỉ hoảng hốt một chút, sau đó tất cả ảo giác đều biến mất, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, thành phố trống rỗng cái gì cũng không có.“.

.

.


.

.

.

Lại là ảo giác sao?”Dịch Văn Quân nhíu mày, tâm sự nặng nề hướng về nhà, trở lại tiểu khu hoa hoè, lên lầu mở cửa, nhưng vào thời điểm mở cửa, cô vô tình nhìn lướt thấy trong góc ngoài cửa có vật gì nằm đó.“Đây là.

.

.

.

.


.

hàng chuyển phát nhanh à?”Dịch Văn Quân ngỡ ngàng.“Nó vẫn nằm ở đây? Ba năm?”Dịch Văn Quân hoang mang suy nghĩ, nhưng ký ức của cô vô cùng mơ hồ, nghĩ kiểu gì cũng không ra, vì thế cô chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, tiện tay đem hộp hàng này vào nhà, sau khi khóa cửa, mở ra hộp ra nhìn, lúc này mới phát hiện trong hộp là cái máy chơi game.Máy chơi game này màu xám thép cool ngầu, vát cong mượt mà, góc cạnh bóng loáng, tay cầm có thể tháo rời, mặt giữa còn có một màn hình lớn, thoạt nhìn rất giống switch.“Chưa từng thấy máy chơi game kiểu này, chẳng lẽ là hàng nhái của switch?”Dịch Văn Quân lật qua lật lại xem, nhưng không phát hiện cổng nối bên ngoài của máy chơi game, đến cả cổng sạc pin cũng không có, mà khi cúi đầu tìm trong hộp cũng không thấy dây sạc cùng tờ thuyết minh, Dịch Văn Quân trong lòng rốt cục xác định…Thứ này chắc là một cái mô hình ba không.(không ngày sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không nơi sản xuất)“Ai mua cái máy này vậy? Không biết mất bao nhiêu tiền nữa? Cũng quá thảm rồi!”Dịch Văn Quân dở khóc dở cười, cúi người kiểm tra hộp chuyển phát nhanh, muốn biết năm đó là ai bị mắc lừa.Nhưng khoảnh khắc này, rõ ràng cái gì cũng chưa xảy ra, máy chơi game vồn dĩ đặt yên ổn trên mặt bàn lại đột nhiên rơi xuống mặt đất.Cạch ——Cũng không biết lúc rơi xuống đất đụng vào chỗ nào, máy chơi game màu xám thép tự động khởi động, một cái logo cổ quái hiện lên trên màn hình.Dịch Văn Quân nhìn chằm chằm logo, đột nhiên nói: “Máy mô phỏng yêu đương do công ty nhân sinh chế tạo ra?”Lời vừa thốt ra, Dịch Văn Quân liền kinh ngạc che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên.Cái quái gì?Công ty nhân sinh? Máy mô phỏng yêu đương?Kia rõ ràng là một cái logo nhìn không ra nguyên mẫu, vì sao bản thân sẽ nói ra lời nói kỳ lạ như vậy?Dịch Văn Quân nháy mắt sinh ra cảnh giác, thậm chí lập tức kéo ra khoảng cách với máy chơi game, đi tới trước cửa, chuẩn bị đổi phòng ở —— dù sao cô là nhân loại cuối cùng trên trái đất, ở đâu mà chẳng được.Nhưng không biết vì cái gì, khoảnh khắc tay Dịch Văn Quân đặt lên tay nắm cửa, cô như là bị bỏng, nhanh chóng buông ra.“Không được mở cửa!”Giờ khắc này, trong đầu Dịch Văn Quân bỗng vang lên tiếng cảnh báo chói tai, một tiếng nói trong lòng điên cuồng la to.“Không được mở cửa!”“A —”Dịch Văn Quân lại đau đầu một lần nữa, các loại ảo giác theo nhau ập tới.Ảo giác đó có lúc là tiếng đập cửa không ngừng, có lúc là căn phòng tối đen không ánh sáng, có lúc là mắt mèo cửa phòng phản chiếu ra thế giới vặn vẹo, có lúc là.

.

.

.

.

.Không biết từ khi nào, Dịch Văn Quân lùi khỏi cửa phòng, như là tránh né mãnh thú và nước lũ, tránh khỏi cánh cửa đó.Cũng vào khoảnh khắc này, Dịch Văn Quân đột nhiên nhớ tới một chuyện.Ở ba năm tận thế này, cô dường như chưa từng có ký ức bản thân mở cửa phòng.Một khi đã như vậy, nếu chưa từng ra khỏi nhà, cô đã sống ba năm này như thế nào?Ăn, mặc, ở, đi lại của cô giải quyết như thế nào?Cô làm sao tới được trung tâm thành phố?Không đúng, không thích hợp!Tất cả mọi chuyện đều cực kỳ không thích hợp.Bản thân rốt cuộc đã quên cái gì?!Dịch Văn Quân trừng mắt nhìn cửa phòng của mình, sau lưng bất tri bất giác chảy ra mồ hôi lạnh, mà trong đầu, dường như ảo giác tiếng đập cửa lại vang lên.—— Ầm ầm ầm!“Mở cửa đi, Văn Quân.”—— Ầm ầm ầm!“Văn Quân, tôi là người thân thiết nhất của cô! Tôi đến thành phố S thăm cô, sao cô lại không ra mở cửa?”—— Ầm ầm ầm!—— Ầm ầm ầm!Dịch Văn Quân cố sức nhắm mắt, lắc đầu.Nhưng cũng không có tác dụng gì, thế giới “ba năm sau tận thế” này vẫn quỷ dị đến đáng sợ, mà tiếng gõ cửa khiến người ta kinh hồn bạt vía kia cũng như âm hồn bất tán, mỗi một lần vang lên đều khiến trống ngực cô đập dồn dập.Dịch Văn Quân trong lòng ngày càng hoảng loạn, hung ác quyết tâm, dùng sức tát một cái lên mặt mình, lực mạnh đến nỗi nửa khuôn mặt cô nhanh chóng sưng lên, thậm chí trong miệng đều hơi ngửi thấy mùi máu tươi.Nhưng vô dụng.Vẫn vô dụng.Không có gì thay đổi cả, cảm giác nguy cơ trong đầu cô cũng ngày càng mãnh liệt.—— rốt cuộc đã xảy ra cái gì?Ánh mắt hoảng loạn của Dịch Văn Quân chuyển khắp mọi nơi.—— bản thân rốt cuộc đã quên cái gì?Cô vội vã muốn cầm lấy cái gì đó bảo vệ bản thân, nhưng đối mặt với tất cả những chuyện quỷ dị như vậy, thứ gì có tác dụng “bảo vệ” cơ chứ, chẳng lẽ là dao thái rau?Trong lúc hoảng loạn, ánh mắt Dịch Văn Quân dừng ở máy chơi game, dần dần khoá chặt.Đúng rồi, máy chơi game!Trong thế giới kỳ quái cùng căn phòng quỷ dị này, chỉ có máy chơi game này là cô hoàn toàn xa lạ.Hơn nữa cũng chỉ có máy chơi game này là thứ duy nhất cô mang vào từ “thế giới bên ngoài”.Dịch Văn Quân từng nghe nói…bỏ đi không nhớ nữa.Bây giờ cô cái gì cũng không nhớ nổi.Tóm lại, cái máy chơi game này có thể là phương pháp hoá giải mọi chuyện hay không?Ầm ầm ầm ——Ầm ầm ầm ——Tiếng đập cửa vốn dĩ chỉ tồn tại trong ảo giác càng lúc càng lớn, tựa hồ sắp trùng với “hiện thực”.Mồ hôi lạnh sau lưng Dịch Văn Quân càng nhiều, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng tóm lấy máy chơi game lúc trước còn vô cùng cảnh giác.“Chào mừng sử dụng máy mô phỏng yêu đương.

Máy mô phỏng yêu đương, mở ra cuộc đời tốt đẹp thứ hai của ngài!”“Phó bản trò chơi trước mắt có thể chọn ‘Tân nương của tà thần (khởi đầu)’, ‘Tuyệt xướng của ca cơ (phần hoàng cung)’.

.


.

”“Bởi vì người chơi không có xu nào, mặc định tải xuống phó bản miễn phí ‘Tân nương của tà thần (khởi đầu)’”“Trò chơi đang tải xuống.

.

.

.

.

.

Trò chơi tải xuống thành công!”“Chúc ngài chơi vui vẻ!”Dịch Văn Quân trước mắt tối sầm, sau khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện bản thân đang ngồi trên giường công chúa mềm mại như mây, sợi tóc vàng rơi bên tai còn mềm mại hơn cả đám mây, váy dài trên người tầng tầng lớp lớp, đẹp đến ngạt thở, nhưng khi bàn tay nhỏ xinh trơn bóng của cô khẽ vuốt, phục sức lộng lẫy đó cũng bị tay cô làm cho ảm đạm thất sắc.Dịch Văn Quân ngẩng đầu, nương theo ánh sáng phát ra từ đèn cổ được lau đến bóng loáng, trong tấm gương bên giường nhìn thấy một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh biếc, xinh đẹp đến khó tin.Cho dù Dịch Văn Quân cùng là phái nữ, khi nhìn thấy cô gái này đều nhịn không được mà kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của đối phương.Nhưng giây tiếp theo, khi Dịch Văn Quân lấy lại tinh thần, sắc mặt cô hoàn toàn đen xuống.Bởi vì Dịch Văn Quân rốt cục cũng nhớ ra ——Căn bản không có tận thế nào cả, cũng không có ba năm sau tận thế gì đó, Dịch Văn Quân cô cũng không phải nhân loại cuối cùng của trái đất, thậm chí cũng không phải cô gái làm công ăn lương xa quê đến thành phố S một mình kiếm sống!Tất cả của thế giới kia, bao gồm cả thân phận của Dịch Văn Quân, tất cả đều là giả!Dịch Văn Quân sắc mặt đen sì, giống như mỗi một người bị lật thuyền trong mương, trong lòng cuồn cuộn ngọn lửa cuồng nộ.Nhưng cô lại không thời gian suy nghĩ thêm, bởi vì rất nhanh, ngoài cửa phòng ngủ đậm sắc nước ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nữ dịu dàng truyền vào bên trong.“Elena, chuẩn bị xong để gặp nam tước Lex chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận