Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

14/10/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Chức năng giao nhận của "Vườn Trẻ Thần Thú" không cho phép hẹn trước thời gian, chỉ khi nào giao đến nới rồi mới phát ra thông báo, Hề Gia Vận đúng lúc đó lại đang quay ngoại cảnh, điện thoại để ở phòng hóa trang, cho nên bỏ lỡ mất.

Cậu vừa phản ứng lại, lập tức tra số của tổng cục lâm nghiệp, gọi tới.

Đối diện rất nhanh đã bắt máy, "Alo?"

Hề Gia Vận nói: "Xin chào, hôm nay đoàn làm phim của tôi có một con chim bay tới, hình như là bạc má đuôi dài phương bắc. Lúc đó đạo diễn có gọi cho các anh nhờ trợ giúp, các anh có tới mang nó đi rồi, có thể cho tôi hỏi một chút không, con chim này... Tình hình của nó bây giờ sao rồi?"

"Không tệ lắm." Người giữ máy bên kia nói, "Tổng cục lâm nghiệp chúng tôi đã cứu trợ rất nhiều loài chim rồi, kinh nghiệm đối với chuyện này rất phong phú, cậu không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Hề Gia Vận nghe xong, muốn nói lại thôi.

Nhóc Phượng Hoàng thì đúng là không sao rồi, nhưng mà một khi nó giận lên, người gặp xui xẻo sẽ là Tổng cục lâm nghiệp kìa.

Hề Gia Vận bèn thử dò hỏi: "Nó không... Gây chuyện chứ?"

Nhân viên nhận điện thoại mỉm cười, lặp lại một lần nữa: "Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, vả lại nó chỉ là một con chim thôi mà, gây chuyện thì náo loạn được đến đâu chứ?"

Hề Gia Vận im lặng một chốc, lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể đến thăm nó một chút không?"

Yêu cầu này rất kỳ quái, nói là quan tâm, thì chẳng lẽ giao cho nhân viên chuyên môn phụ trách rồi mà vẫn không thể yên tâm, phải đích thân tới đó một chuyến, nhìn tận mắt mới được à? Nhân viên bên kia ậm ừ mấy tiếng, "Như vậy hình như không ổn lắm."


Hề Gia Vận thử giải thích, cậu lại không thể nói ra chuyện của Vườn Trẻ được, chỉ có thể nói là do mình rất thích chú sẻ nhỏ này, mà trước sau vẫn luôn bị đối phương từ chối, sau đó ngắt điện thoại.

Trong lòng Hề Gia Vận cuống lên, nhóc Phượng Hoàng mà không thấy cậu kiểu gì cũng cáu kỉnh cho xem.

Đúng lúc này đạo diễn Nhiếp mà Dung Nhạc Thiên cũng đi vào phòng hóa trang, thấy vẻ mặt hề Gia Vận không được tốt, đạo diễn Nhiếp bèn hỏi cậu: "Tiểu Gia này, làm sao vậy?"

Hề Gia Vận nói: "Nhóc Phượng —— Nhóc chim mập, nhóc chim mập sáng nay ấy ạ, vừa rồi cháu gọi cho bên Tổng cục lâm nghiệp, hỏi bọn họ cháu có thể đến xem nó không, nhưng bọn họ nói không được."

Đạo diễn Nhiếp hỏi cậu: "Cậu không yên tâm à?"

Hề Gia Vận nhíu mày gật đầu.

Trên thực tế, đâu chỉ không yên lòng thôi đâu, cậu còn sợ sẽ xảy ra chuyện nữa kìa.

Trong mắt đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên, sức chiến đấu của nhóc mập kia khủng bố như vậy, căn bản là không cần lo lắng cho nó, nhưng mà thấy Hề Gia Vận thực sự đứng ngồi không yên, đạo diễn Nhiếp nghĩ một chút rồi nói: "Được bên cứu trợ đưa đi rồi, đúng là không thể để cậu đến thăm được, dù sao người ta cũng chuẩn bị thả nó về tự nhiên chứ không phải tìm người nhận nuôi, nhưng nếu cậu thực sự thấy không yên lòng..."

Đạo diễn Nhiếp trầm ngâm chốc lát, đề nghị, "Vậy cậu hỏi giám đốc Phó thử xem?"

Hề Gia Vận khó hiểu nhìn sang, đạo diễn Nhiếp giải thích cho cậu: "Giám đốc Phó có chút qua lại với bên chính phủ, có cậu ta ra mặt chắc sẽ dễ nói chuyện hơn."

Hề Gia Vận chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu, "Vâng ạ."

Cậu gọi sang cho Phó Tư Diễn một cuộc.

Lúc này, Phó Tư Diễn đang ngồi trên xe.

Có cả Phó Giai ở đó nữa.


Cô bò ra trên ghế, liên tục quấy rầy Phó Tư Diễn: "Anh, anh đi xem với em đi mà, vé em đã mua luôn rồi, anh chỉ cần đến thôi là được."

Phó Tư Diễn không có hứng thú, "Không đi."

Cuối năm bận rộn bao nhiêu việc cần xử lý, giờ mới hơi hơi rảnh rỗi hơn chút, nhưng so với đi xem nhạc kịch với Phó Giai, anh ta thà ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm còn hơn.

Cho dù bị từ chối một cách phũ phàng, nhưng Phó Giai vẫn không chịu bỏ cuộc, cô không ngừng cố gắng thuyết phục: "Không quá ba tiếng đâu mà, anh, anh đến ngồi một chút đi, coi như để điền vào chỗ trống thôi."

Phó Tư Diễn: "Không rảnh."

Phó Giai còn đang muốn nói tiếp thì điện thoại của Phó Tư Diễn vang lên, anh nhìn thông báo trên màn hình, thấy là Hề Gia Vận bèn liếc Phó Giai một cái, Phó Giai thấy thế còn tưởng là điện thoại công việc, đàm phán chuyện gì quan trọng lắm, bèn vội vàng làm động tác kéo khóa, ngậm miệng lại.

Phó Tư Diễn lúc này mới bắt máy.

"Alo?"

"... Là tôi."

Hề Gia Vận cắn răng nói: "Có thể nhờ anh giúp một chuyện không?"

Gọi điện thoại tới một cái đã mở miệng nhờ vả, Hề Gia Vận rất ngại, nhưng mà cậu đang vội gặp nhóc Phượng Hoàng, cũng không còn cách nào khác.

May mà Phó Tư Diễn có vẻ không để bụng lắm, chỉ hỏi cậu: "Có chuyện gì vậy?"

Hề Gia Vận kể vắn tắt lại chuyện phát sinh ở đoàn làm phim lúc trưa lại một lần, "Tôi rất thích chú chim kia, cũng không thấy yên tâm về nó, hơn nữa nó lại có hơi đầu gấu, cho nên muốn tới Tổng cục lâm nghiệp thăm nó một chút, nhưng mà bọn họ không cho phép tôi đến, cho nên..."


Phó Tư Diễn: "Muốn nhờ tôi giúp à?"

Hề Gia Vận: "Có được không?"

Đuôi lông mày Phó Tư Diễn hơi nhướng lên, không trả lời ngay là có được hay không ngay, trong giọng nói có mấy phần ý cười, dùng giọng điệu gần như đang đùa giỡn nói: "Em ấp a ấp úng như vậy, làm tôi tưởng em muốn nói chuyện gì khó mở miệng lắm, còn mong đợi mãi."

Hề Gia Vận mờ mịt, "Hả?"

Phó Tư Diễn lướt qua chủ đề này, nói tiếp: "Đương nhiên là được rồi."

Dừng một chút, anh lại hỏi Hề Gia Vận: "Muốn tôi đi cùng em không?"

Đã nhờ vả người ta rồi, lại còn phiền Phó Tư Diễn phải đi cùng mình một chuyến, Hề Gia Vận cảm thấy như vậy không được tốt lắm, dù sao dạo này người ta cũng rất bận rộn, bèn nói: "Không cần đâu, tôi đi một mình được rồi, dạo này anh cũng bận rộn mà."

Phó Tư Diễn: "Không bận."

Hề Gia Vận: "Vậy anh tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút đi."

Ngữ khí Hề Gia Vận vô cùng thân thiết, không phải kiểu khách sáo, nói cho có, Phó Tư Diễn nghe ra được, anh không nói thêm gì nữa, chỉ "Ừ" một tiếng, "Tôi gọi điện cho bên cục lâm nghiệp, cúp máy trước nhé."

Hề Gia Vận: "Vâng."

Phó Tư Diễn dập máy, gọi cho thư ký giao việc xong, đang định gọi lại cho Hề Gia Vận thì Phó Giai âm trầm mở miệng: "Anh, em rủ anh đi xem nhạc kịch cùng, anh nói là mình không rảnh cơ mà? Sao bây giờ lại thành không bận rồi?"

Phó Tư Diễn cười như không cười nói: "Em không giống người ta."

Phó Giai: "?"

Phó Tư Diễn: "Với em anh không rảnh, nhưng với người ta, anh rảnh."


Phó Giai: "? ? ?"

Phó Giai hỏi anh trai: "Anh, em có đúng là em gái ruột của anh không thế? Hai chúng ta nhất định có một người là nhặt ngoài bãi rác về đúng không?"

Cô vốn định lên án Phó Tư Diễn không nể tình anh em, kết quả là Phó Tư Diễn hoàn toàn không thèm để ý, Phó Giai bèn lầm bầm lầu bầu nói: "Tối về em sẽ gọi điện mách ba mẹ. Mà nói đến chuyện này —— Anh, mấy hôm trước mẹ còn hỏi em có phải anh có gì mới không đó, mẹ nói trong công ty đều đang đồn là sắp có phu nhân giám đốc rồi, hỏi em có biết là ai không, em làm sao mà biết được, xong mẹ lại bảo em để ý một chút."

Nói xong, Phó Giai liếc anh trai một cái hết sức trắng trợn, "Xem ra là mẹ nghĩ nhiều rồi. Anh ngay cả việc dành ra ba tiếng cho em gái cũng không chịu, nói là không rảnh, nhưng vừa có đối tác làm ăn gọi đến thì lại lập tức có thời gian, anh chắc chắn không thể kiếm được chị dâu đâu, bạn thân em ngày nào cũng nói em là số FA cả đời, em thấy anh càng có số FA hơn em đấy."

Phó Tư Diễn: "..."

Đối với suy đoán của Phó Giai, Phó Tư Diễn trầm mặc vài giây, ngoài cười trong không cười hỏi cô: "Sao em lại nghĩ đó là đối tác làm ăn?"

Phó Giai không đồng ý: "Không phải thì là ai ạ?"

Phó Tư Diễn dùng hành động thực tế chứng mình, Phó Giai mới là người có số FA cả đời, anh ấn số của Hề Gia Vận, gọi sang, Hề Gia Vận rất nhanh đã bắt máy.

"Gia Gia."

Phó Tư Diễn gọi một tiếng, Hề Gia Vận ở đầu bên kia và Phó Giai cùng lúc trả lời.

Hề Gia Vận: "Vâng."

Phó Giai: "Gì cơ ạ?"

"Không nói với em." Phó Tư Diễn liếc Phó Giai một cái, sau đó nói với Hề Gia Vận ở bên kia, "Ừ, đã nói với bên lâm nghiệp rồi, có có thể tới đó luôn."

Hề Gia Vận vui mừng nói: "Vâng, cảm ơn anh."

Khóe môi Phó Tư Diễn khẽ cong lên. "Không có gì."

Trước khi cúp máy, Phó Tư Diễn lại nói với cậu: "Loại chuyện nhỏ này, lần sau em có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phải ngại, tốt nhất là..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận