23/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận vội vàng mở "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Từ khi mấy đứa nhóc Kỳ Lân tới hiện thực xong, Hề Gia Vận chưa mở lại trò chơi lần nào, chờ giao diện game load xong, thế giới quen thuộc đột hiên hiện lên trước mặt Hề Gia Vận, khiến cậu thậm chí có cảm giác như mình đang mơ.
Bầu trời trong xanh, hồ nước tĩnh lặng, sóng vỗ dập dờn.
Chỉ có điều ít đi mấy nhóc thần thú nhà cậu, Vườn Trẻ không khỏi có chút trống vắng.
——Không đúng.
Chỉ thấy ở trên bờ đang có một bé người cá "Mắc cạn".
Thân người đuôi cá, cái đuôi xinh đẹp có màu xanh biếc long lanh như nước biển, phản xạ lại ánh sáng mà trở nên lộng lẫy. Mái tóc đen dài như rong biển của người cá che kín nửa người trên của nó, trông như bé con này đang ngủ.
Nhưng Hề Gia Vận biết, nó bị đánh cho bất tỉnh.
Bởi vì Thao Thiết muốn ăn một bữa tiệc toàn món cá.
Hề Gia Vận: "..."
Người cá đáng yêu như vậy mà cũng có thể coi thành nguyên liệu nấu ăn à! ?
Hề Gia Vận rơi vào trầm tư.
Lúc này, trò chơi lại gửi đến cho cậu một thông báo nữa: [ Em gái người cá sắp tỉnh tồi! Xin chuẩn bị kỹ càng, cẩn thận trân châu bị dính bẩn.]
Hề Gia Vận: ?"
Cậu vừa tắt thông báo này đi, bé người cá cũng mở mắt ra.
Có lẽ là Thao Thiết đánh cá quá mạnh tay, cho nên bé người cá vừa tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là ngồi lên xoa xoa gáy, chẳng mấy chốc, trong mắt của nó đã lã chã nước, tủi thân khụt khịt mũi, như muốn khóc đến nơi.
Hề Gia Vận sợ nhất là trông thấy con gái khóc, cậu vội vàng hỏi: "Đau lắm hả?"
Người cá nhỏ lúc đầu còn không phát hiện ra ở đây có người, đột nhiên nghe thấy giọng nói thì sợ hết cả hồn, lại nghĩ đến kẻ đánh mình bất tỉnh, nó lập tức hoảng sợ nhào xuống dưới hồ, đuôi cá hất qua, chỉ nghe "Rào" một tiếng, nước bắn tóe lên thành một vũng nhỏ trên bờ.
Hề Gia Vận: "..."
Người cá nhỏ đã chui xuống dưới nước, nhưng nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng cùng nhóc Nhai Tí đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn.
Nhân viên chăm sóc sao đột nhiên lại chơi trò chơi rồi! ?
Chú ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Chuông cảnh báo trong lòng chúng nó lập tức vang lên!
Ba nhóc thần thú đồng loạt sáp lại, mà người cá nhỏ bị đánh ngất mang đi thì tủi thân không thôi, sau khi nhào xuống đáy hồ xong, nó không nhịn được nữa bắt đầu rấm rứt khóc, tiếng khóc của người cá nhỏ nghẹn ngào nức nở, mờ ảo êm tai.
Kèm theo tiếng khóc này, mặt hồ không ngừng có bong bóng nước nổi lên, cộng thêm từng viên từng viên trân châu nhỏ.
Nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng, nhóc Nhai Tí: Ồ, là một nhóc người cá nha.
Đáng ghét.
Đứa người cá này từ đâu lòi ra vậy?
Vườn Trẻ lại phân phối thêm thần thú mới cho nhân viên chăm sóc à! ?
Chúng nó rất là không vui.
Nhóc Phượng Hoàng hung ác kêu một tiếng về phía màn hình: "Chíp ——!"
Im miệng! Không cho khóc!
Khóc nữa lột vảy mi!
Người cá nhỏ nghe thế lại càng khóc lớn tiếng hơn, trân châu rơi xuống cũng viên sau to hơn viên trước.
Hề Gia Vận: "..."
Cậu bất đắc dĩ đè lại nhóc Phượng Hoàng, "Con đừng dữ như thế, với bạn nữ phải nhẹ nhàng một chút."
Nhóc Phượng Hoàng không phục, nó vẫn còn là em bé mà!
Nhóc Phượng Hoàng thở phì phì không kêu nữa, một bé bạc má đuôi dài phương bắc đang yên đang lành lập tức biến thành chim "nóc" trên cạn, Hề Gia Vận xách nhóc này xuống, đặt trong tay xoa nắm nó mấy lần, nói với người cá nhỏ: "Con đừng sợ, chúng ta sẽ không làm đau con đâu."
Cậu nói lời này thực sự không được đáng tin cho lắm, dù nhóc Phượng Hoàng đã thôi trợn mắt lườm nguýt rồi thì hãy còn nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí đang nhìn người cá nhỏ lom lom đây.
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận lại giải thích với người cá nhỏ: "Người... Thần thú đánh ngất con không phải chú."
Người cá nhỏ dưới đáy hồ nghiêng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
—— Có thật không?
Người cá nhỏ cũng không rõ lắm kẻ đánh ngất rồi bắt cóc mình đi là ai. Ban đầu nó chỉ ngồi trên tảng đá định ngắm trăng chút thôi, kết quả đột nhiên phía sau xuất hiện một bóng đen, sau đó gáy của nó bị đập nhói lên một cái, ngất đi, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở đây rồi.
Nhưng Hề Gia Vận vừa nói thế, người cá nhỏ cuối cùng cũng nhớ lại một vài chi tiết nhỏ, bóng của kẻ đánh ngất nó có một đôi sừng rất lớn, trông rất là hung dữ, không giống người này ——
Ánh mắt và giọng nói đều thật dịu dàng.
Trên người đối phương có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người cá nhỏ không tự chủ buông xuống cảnh giác trong lòng, cũng khiến nó muốn dựa vào gần người này.
Có lẽ, thật sự không phải do người này đánh ngất nó đâu?
Người cá nhỏ dùng đuôi rẽ mặt nước, trân châu cũng bị vung lên, từng viên từng viên một chìm xuống dưới hồ.
Hề Gia Vận hỏi người cá nhỏ: "Con có bị đau chỗ nào không?"
Người cá nhỏ do dự một chút, nổi lên mặt nước, nó dùng một tư thế vô cùng quái dị, mặt úp xuống mặt nước nổi lên, nhìn lướt qua cực kỳ giống người chết đuối.
Hề Gia Vận dở khóc dở cười, vén tóc của cô nhóc này lên, quả nhiên nhìn thấy bên dưới sưng u một cục, cậu nhăn mày lại, "Thao Thiết sao lại ra tay nặng như vậy?"
Người cá nhỏ trong game vẫn được vẽ theo phong cách chibi như trước đó, nhưng cho dù như vậy, Hề Gia Vận vẫn cảm thấy trên gáy nó vừa đỏ vừa sưng, có thể tưởng tượng ra thực tế gáy nó sưng lớn như thế nào.
Mấy đứa nhóc Kỳ Lân vừa nghe thấy người cá này là do Thao Thiết mang đến thì vẻ mặt lập tức trầm xuồng, chúng nó quay sang nhìn nhau, nhóc Phượng Hoàng, nhóc Nhai Tí từ trên người Hề Gia Vận bò xuống, nhóc Kỳ Lân cũng ngoắc đuôi chạy theo, mở một cuộc họp khẩn cấp.
Mặc dù ba nhóc con này cũng suốt ngày kèn cựa gây sự với nhau, nhưng nếu bên ngoài có thêm một con nào khác xuất hiện, chúng nó sẽ lập tức tạm bỏ ân oán cá nhân xuống, bắt tay với nhau, đả kích ngoại địch.
Lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng, cùng nhóc Nhai Tí châu đầu ghé tai với nhau, chíp chíp ẳng ẳng một hồi, đạt thành nhất trí.
——Thao Thiết thiếu oánh! ! !
Nhóc Phượng Hoàng uýnh Thao Thiết quen tay rồi, nhưng bây giờ điểm thiện cảm của nó còn chưa đủ, không thể quay lại Sơn Hải Cảnh dạy cho cái đồ tham ăn kia biết cách làm thú được, nhóc Nhai Tí lại càng khỏi phải nói, cho nên trọng trách đánh đòn Thao Thiết chỉ có thể giao lại cho nhóc Kỳ Lân vừa đạt đủ điểm thiện cảm, nhóc Phượng Hoàng truyền thụ kinh nghiêm đánh Thao Thiết của nó lại cho nhóc Kỳ Lân: "Chíp chíp chíp!"
Nhóc Nhai Tí cũng ở bên cạnh bổ sung thêm: "Chít chít chít!"
Nhóc Kỳ Lân bày tỏ mình đã hiểu hết rồi: "Gâu!"
Chúng nó đứa này một tiếng, đứa kia một tiếng, Hề Gia Vận muốn bỏ qua cũng không được, cậu quay đầu lại, lấy làm lạ hỏi ba đứa nó: "Ba đứa các con đang làm gì thế?"
Nhóc Phượng Hoàng vẻ mặt nghiêm túc hất đầu sang chỗ khác: "Chíp!"
Đang bận mở họp đây, con người, đừng có ầm ĩ!
Hề Gia Vận: "..."
Phải biết ba nhóc con này cứ hễ ở gần nhau là kiểu gì cũng gây lộn ầm ĩ, mặc cho khung cảnh này hòa thuận này của bọn nó có cảm giác hơi quái dị, Hề Gia Vận vẫn hi vọng thấy bọn nó ở chung hòa bình với nhau, vì thế thấy mấy nhóc này đột nhiên hòa thuận như vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Cậu tiếp tục quay lại an ủi người cá nhỏ.
Hề Gia Vận dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng cho người cá nhỏ một lúc.
Động tác của cậu rất dịu dàng, lúc vừa động tới người cá nhỏ vẫn đau đến suýt khóc, nhưng mà sau khi thích ứng rồi, nó lại phát hiện cơn đau của mình giảm bớt một cách kỳ diệu, người cá nhó không nhịn được vầy vẩy đuôi cá của mình, làm bắn lên không ít bọt nước.
[ Em gái người cá cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!]
Hề Gia Vận đang muốn thu tay lại, kết quả lại chạm trúng lên người cá nhỏ, trên màn hình lập tức xuất hiện hai lựa chọn: Đưa về nhà – Giữ lại.
Giữ lại chắc chắn là không được rồi, mấy nhóc Phượng Hoàng sẽ tức xỉu mất, Hề Gia Vận còn đang nghĩ ngợi, nhóc Phượng Hoàng lại đột nhiên xông tới, nó nhảy lên trên màn hình điện thoại, dùng sức mổ mấy cái lên ô lựa chọn "Đưa về nhà".