Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

28/10/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Nếu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, vậy không cần thiết ở lại bệnh viện lâu thêm nữa, ba Phó cảm ơn bạn học của mình xong thì chuẩn bị đi về nghỉ ngơi.

Tới tới lui lui một chuyến như thế, thời gian cũng không còn sớm. Hề Gia Vận định quay về khách sạn luôn, đỡ cho mai đến trường quay bị muộn.

Cậu vừa nói mình phải đi, mẹ Phó đã vội cản lại, "Khách sạn à? Giờ muộn thế này rồi, con về khách sạn nghỉ ngơi cũng không tốt, không bằng đi với nhà cô luôn, ngay gần đây nhà cô có một căn biệt thự, tối nay ngủ một giấc thật ngon, mai rồi lại bảo Tư Diễn đưa con đi đến đoàn phim cũng được mà."

Như vậy không phải là không được, nhưng mà Hề Gia Vận không đồng ý ngay, "Cháu gọi điện thoại trước đã ạ."

Hề Gia Vận đi ra chỗ khác, thực ra cũng không hẳn là gọi điện thoại, mà cậu đăng nhập vào "Vườn Trẻ Thần Thú."

Hề Gia Vận muốn xem thử coi nhóc Kỳ Lân với nhóc Phượng Hoàng đã quay lại chưa.

Vừa tải trong giao diện, cậu lập tức mở ô thông tin ra.

[ Thần thú: Bé Kỳ Lân. Trạng thái: Đang tiến hành giao lưu hữu nghị với Thao Thiết ( Thời gian đã tiến hành: 5h) ]

[ Thần thú: Bé Phượng Hoàng. Trạng thái: Đang tiến hành giao lưu hữu nghị với Thao Thiết ( Thời gian đã tiến hành: 5h) ]


Hề Gia Vận: "? ? ?"

Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Hề Gia Vận rơi vào trầm tư. Nhưng mà xem tình hình này thì nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng vẫn còn đang ở Sơn Hải Cảnh, chưa trở về, vậy cậu cũng không cần vội quay về khách sạn.

Xác nhận xong, Hề Gia Vận lại gọi điện cho đạo diễn Nhiếp rồi mới trả lời mẹ Phó: "Vậy làm phiền mọi người ạ."

Mẹ Phó cười tít mắt: "Không phiền, không phiền."

Mọi người rời khỏi bệnh viện, đến căn biệt thự ở gần đó.

Phó Tư Diễn đã sớm báo cho người làm ở bên này, để bọn họ dọn phòng trước. Ba Phó và mẹ Phó tuổi tác đã lớn, lại ngồi máy bay cả một ngày cũng mệt mỏi, chỉ ăn qua loa mấy món lót dạ xong là đi nghỉ, Hề Gia Vận ngày mai còn phải dậy sớm, cũng tính đi ngủ luôn.

Nhưng vừa tắm rửa xong, phòng cậu lại có tiếng gõ cửa.

Hề Gia Vận đi ra mở cửa.

Là Phó Tư Diễn.

Cậu ngẩn ra, để Phó Tư Diễn đi vào, "Sao anh lại qua đây?"

Hề Gia Vận vừa từ nhà tắm đi ra, trên mặt vẫn còn hơi nước đọng lại, Phó Tư Diễn nhìn cậu một lúc, giơ tay giúp cậu vén lại mấy lọn tóc ướt dính trên trán, xong mới hỏi cậu: "Đã thấy quen chưa?"


Hề Gia Vận gật đầu, "Rồi ạ, em bình thường đều ngủ ở khách sạn, không bị lạ giường, ở đâu cũng ngủ được hết."

Phó Tư Diễn ừ một tiếng, dừng vài giây, anh đột nhiên hỏi: "Kết quả chẩn đoán bình thường, có phải có quan hệ với em không?"

Liên quan đến "Vườn Trẻ Thần Thú", Hề Gia Vận cũng không tính sẽ che giấu anh, dù sao cậu không hy vọng Phó Tư Diễn có bí mật với mình, vậy bản thân cậu cũng cần thẳng thắn với anh, nhưng Hề Gia Vận không ngờ Phó Tư Diễn lại nhạy cảm như vậy, cậu chần chờ vài giây, "Sao anh lại nghĩ vậy?"

Phó Tư Diễn bình thản nói: "Trước tôi đã cùng lúc làm vài xét nghiệm kiểm tra, rồi, không thể cùng lúc tất cả đều xảy ra sai sót được."

Hề Gia Vận bèn dứt khoát thừa nhận, "Đúng là có chút quan hệ với em."

Dừng một chút, Hề Gia Vạn chớp chớp mắt, "Em nói thật, thực ra em là một chú cá Koi thành tinh, rất nhiều năm trước anh cứu em một mạng, nên giờ em xuống núi báo ân."

Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, "Báo ân à?"

Hề Gia Vận híp mắt cười, "Đúng vậy."

Lúc cậu nói lời này, cười trông vô cùng giảo hoạt, Phó Tư Diễn đương nhiên cũng không nghĩ là thật, nhưng vẫn phối hợp nói: "Xem ra em ở trên núi quá lâu rồi, không biết quy củ dưới nhân gian bọn tôi rồi."

Hề Gia Vận "Hả" một tiếng, có chút nghi hoặc nhìn về phía anh, "Quy củ gì cơ?"

Phó Tư Diễn cười nhẹ một tiếng, ghé sát vào tai Hề Gia Vận nói: "Muốn báo ân thì phải lấy thân báo đáp."


Hề Gia Vận thành thực nói: "Vậy à, nhưng cá Koi bọn em không có quy củ này."

Phó Tư Diễn lại cười mấy tiếng, sắc mặt dịu dàng vô cùng.

Đùa giỡn xong, Hề Gia Vận mới nói: "Kể ra có lẽ anh không tin, nhưng đột nhiên có một ngày, không hiểu sao trong điện thoại của em xuất hiện một ứng dụng tên là 'Vườn Trẻ Thần Thú', ban đầu em chỉ nghĩ có là một ứng dụng trò chơi bình thường thôi, nhưng chơi một thời gian, thần thú nhỏ em nuôi đột nhiên được gửi đến bên cạnh."

Sắc mặt Phó Tư Diễn không có biến hóa quá lớn, Hề Gia Vận lại nói tiếp: "Trước đây em rất xui xẻo, thật sự rất xui xẻo. Chính là kiểu, vào đêm chuẩn bị debut thì tai nghe trục trặc, vào đoàn phim thì nhân vật bị cướp mất, nhưng từ khi trò chơi này xuất hiện, em hết trúng thưởng lại nghĩ gì cũng có thể làm được, trên mạng có người đăng bài bôi đen em, tự khắc cũng nhận phải quả báo... Ứng dụng này giúp em rất rất nhiều."

Phó Tư Diễn: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tất cả mấy nhóc con em nuôi đều đến đây." Hề Gia Vận nói: "Thực ra anh cũng đã gặp bọn nó rồi —— Là Samoyed, hamster, còn cả cục bông nhỏ kia nữa, thực ra chúng nó đều là thần thú nhỏ."

Hề Gia Vận vui vẻ nói: "Vườn Trẻ nói cho em biết, khi điểm thiện cảm của mấy đứa nhỏ đạt đến mốc 100, sẽ đưa tặng cho em một nguyện vọng, ban đầu em còn thấy phần thưởng này hơi thừa thãi, mãi cho đến tối nay... Vậy là em bèn ước."

Lời giải thích của Hề Gia Vận hoàn toàn đi ngược lại nhận thức của Phó Tư Diễn bao nhiêu năm nay, nhưng nếu Hề Gia Vận nói, anh nhất định sẽ tin, huống hồ kết quả chẩn đoán của anh cũng thực sự từ xác thực biến thành sai sót.

Nói xong, Hề Gia Vận lo sợ bất an nhìn về phía Phó Tư Diễn, "Ba đứa chúng nó rất dính em, em cũng không thể bỏ rơi bọn nó được, sau này chúng ta..."

Sau này thế nào, Hề Gia Vận không biết nói sao, cậu dừng lại một chút, hỏi Phó Tư Diễn: "Anh có sợ không?"

Phó Tư Diễn không trả lời ngay, anh chỉ nắm lấy tay Hề Gia Vận, khàn giọng nói: "Tôi đã tới chậm."

Hề Gia Vận nói rất nhiều, nhưng điều Phó Tư Diễn thực sự để tâm chỉ có mình Hề Gia Vận mà thôi. Anh cảm thấy Gia Gia của anh nên thuận buồm xuôi gió, Gia Gia của anh nên muốn gì được đó, mà không phải chịu nhiều thất bại như vậy.

Nếu anh đến bên cậu sớm hơn một chút, nếu bọn họ quen biết sớm hơn một chút.

Phó Tư Diễn cụp mắt xuống: "... Xin lỗi."


Hề Gia Vận ngẩn ra.

Phó Tư Diễn chăm chú nhìn cậu, "Nếu tôi xuất hiện sớm hơn một chút, em sẽ không phải chịu nhiều vất vả như vậy, những gì em muốn, tôi đều có thể làm cho em, nhưng mà tôi tới chậm."

Dừng một chút, anh lại nói: "Không cần biết là Vườn Trẻ kia hay là những thần thú này, chúng nó đều đang giúp tôi chăm sóc cho em, tôi cảm ơn còn không kịp, sao lại sợ chứ?"

Những chuyện từng trải trong quá khứ, Hề Gia Vận vốn không để tâm, nhưng có lẽ do giọng điệu của Phó Tư Diễn quá mức dịu dàng, cũng có lẽ là do ánh mắt của Phó Tư Diễn có quá nhiều yêu thương trìu mến cùng tự trách, nên vào lúc này đây, Hề Gia Vận nhận ra mình cũng là người được yêu.

Ở trước mặt người này, cậu không cần che giấu mất mát của mình, cũng không cần làm lơ những cảm xúc tiêu cực trong lòng, bởi vì cậu cũng có một người yêu thương chiều chuộng, toàn tâm toàn ý bảo vệ cho mình.

Mũi Hề Gia Vận đột nhiên cay cay, cậu ôm Phó Tư Diễn, chôn mặt lên vai anh.

Phó Tư Diễn cảm thấy trên vai mình có dòng nước ấm áp thấm ướt, nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu, hôn lên đuôi tóc Hề Gia Vận.

Mãi một lúc lâu sau, Hề Gia Vận mới nói: "Anh không đến muộn, không muộn chút nào hết, vừa đúng lúc."

Cậu không ngẩng đầu lên, cho nên giọng nói cũng rất mơ hồ, "May mắn lúc anh gặp em, em không quá chật vật, em mà anh thấy, cũng không đến mức hỏng bét."

Phó Tư Diễn nhẹ nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nói: "Gia Gia như thế nào, tôi đều yêu thích, cho dù em có chật vật, mệt mỏi, trong mắt tôi em vẫn luôn rạng ngời rực rỡ."

Hề Gia Vận khe khẽ lắc đầu, Phó Tư Diễn cảm thấy tâm tình của cậu đã tốt hơn rồi, bèn mở miệng: "Ban nãy em hỏi tôi có sợ không, còn nói sau này chúng ta, sau này như nào?"

Hề Gia Vận nhớ lại, cậu lúc đó còn chưa nói hết chính là, sau này chúng ta ở cùng nhau đương nhiên là phải sống chung một nhà, đương nhiên còn có cả mấy nhóc Kỳ Lân nữa, bọn nó cũng phải ở cùng, nhưng lúc đó Hề Gia Vận xấu hổ ngại không nói, bây giờ lại càng thêm ngại ngùng, cậu hàm hồ đánh trống lảng: "Anh đoán đi."

Phó Tư Diễn bèn ung dung thong thả nói: "Gia Gia đã cân nhắc đến chuyện sau này trở thành bà Phó rồi sao?"

Nói như vậy cũng không sai, nhưng Hề Gia Vận vẫn không nhịn được, phủ nhận mấy câu ra vẻ tượng trưng, "... Không phải, em không có."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận