Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

28/10/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Weibo này là do thư ký của Phó Tư Diễn giúp anh đăng ký từ xửa từ xưa, thậm chí còn có tích xanh xác thực, nhưng Phó Tư Diễn rất ít dùng nó, sau đó cùng dần quên mất mà mình có cái tài khoản này.

Vì thế, Phó Tư Diễn hoàn toàn không biết những chuyện này, cũng không biết mối quan hệ của mình và Hề Gia Vận đã bị fan quy vào loại - thưởng thức người tài.

...

Ngày hôm sau.

Hề Gia Vận dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong, cậu đi xuống dưới tầng một, chắc vì tối qua Phó Tư Diễn báo muốn ở lại bên này, cho nên ngoài quét tước vệ sinh thì dì giúp việc còn chuẩn bị thêm không ít nguyên liệu nấu ăn, nghĩ một chút, Hề Gia Vận quyết định xuống bếp làm bữa sáng.

Thời gian không có nhiều, không thể là những món quá cầu kỳ được, nên Hề Gia Vận chọn làm súp bột.

Cậu tìm bát tô lớn bằng gỗ, đổ bột mì vào, vừa thêm nước, vừa quấy bột, rất nhanh bột mì đã dính lại với nhau, thành từ viên nhỏ đều dặn, làm hạt mì xong, Hề Gia Vận lại chuẩn bị nước súp.

Nếu có đủ thời gian, cậu càng thích cùng nước súp hầm gà hơn, nhưng mà giờ thực sự không kịp, Hề Gia Vận chỉ đành băm nhỏ thịt gà, ướp gia vị, lại cắt nấm thành từng miếng, cho vào nồi đảo đến khi chín, sau đó chế thêm nước sôi.

Hề Gia Vận từ từ thả bột vào, nấu thêm một lúc, nước súp từ từ sánh lại, cậu lại bỏ thêm trứng gà vào đánh, hoa trứng dần dần nổi lên, thêm hạt tiêu và dầu mè vào, cuối cùng cũng đã xong.


Hề Gia Vận vừa bỏ muôi xuống, đã có người từ phía sau ôm lấy cậu. Hề Gia Vận sợ hết hồn, mãi đến khi ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc, Hề Gia Vận lúc này mới hỏi: "Sao sớm vậy anh đã dậy rồi?"

Giọng Phó Tư Diễn vừa trầm vừa khàn, "Sợ em đi trước."

Đúng là Hề Gia Vận tính làm như vậy thật, cậu phải đến đoàn làm phim sớm, mà Phó Tư Diễn dạo này bận rộn công việc, không nhất thiết phải dậy sớm đi với cậu làm gì, Hề Gia Vận bất đắc dĩ nói: "Không phải em vẫn chưa đi đây à."

Phó Tư Diễn đến rất đúng lúc, Hề Gia Vận nói với anh: "Giúp em nếm thử xem đã vừa miệng chưa?"

Phó Tư Diễn gật đầu, Hề Gia Vận bèn lấy muôi, múc một chút đút cho anh, đúng lúc Phó Giai cũng đi xuống, cô bị mùi thơm ở dưới này đánh thức, đang lướt đi lờ đờ y như hồn ma, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, tức thì chết lặng.

Phó Giai rầu rĩ hỏi: ".... Gia Gia, anh nấu đồ ngon đánh thức chóa FA là em, tính lừa em xuống xong giết thịt hay gì?"

Hề Gia Vận thành khẩn đáp: "Không phải đâu, thật đấy."

Nói xong, Hề Gia Vận lại hỏi Phó Giai: "Em ăn sáng không? Anh có nấu súp bột này."

Phó Giai đương nhiên là phải ăn, cô không chỉ muốn ăn mà còn muốn ăn một bát lớn, an ủi tâm hồn mới sáng sớm ra đã bị nhét cơm chó của mình, "Ăn ăn ăn ạ!"

Phó Giai tự múc cho mình một bát đầy, sau đó sung sướng bưng ra bàn, ngồi ăn.

Chén súp bột này, nguyên liệu thêm vào vô cùng phong phú, có thịt, có nấm, còn có cả trứng nữa, nước súp sánh mịn, chỉ nhìn thôi đã làm người ta thèm nhỏ dãi rồi, Phó Giai cúi đầu ngửi một hơi, không nhịn được lập tức bắt đầu ăn.


Cô dùng thìa nhỏ múc súp, đưa vào trong miệng.

Mùi vị thơm ngon đặc trưng của nấm tức thì lan tỏa trong khoang miệng, Phó Giai nhẹ nhàng nhai nhai, nấm cùng thịt băm được xào đảo trước, vì thế vừa nhai một cái, ngoại trừ mùi thơm còn có nước thịt ngon ngọt chảy ra, một thìa lẫn cả thịt cả bột, viên bột vừa dai vừa dẻo, thêm thịt băm được tẩm ướp vừa miệng, ăn xuống rồi mà dường như trong miệng vẫn còn đọng vị.

Chỉ mới ăn một miếng, nhưng hương vị phong phú, từng lớp rõ ràng.

Thật sự ăn quá xá là ngon, Phó Giai xúc động ngẩng đầu lên, đúng lúc Hề Gia Vận cũng vừa múc cho mình một bát đi ra, Phó Giai kéo cậu lại, "Hức hức hức hức, Gia Gia, em xin anh đấy, nhanh cùng anh hai em đi lấy đăng ký kết hôn đi, em lập tức đưa hai người đến Cục dân chính, hức hức hức hức, em không chỉ muốn ăn bữa sáng anh làm, bữa trưa bữa tối em cũng muốn nữa!"

Hề Gia Vận bật cười: "... Bữa trưa với bữa tối thì chắc là không được rồi."

Phó Giai mặc kệ, cô kiên quyết túm lấy Hề Gia Vận, "Cái súp này ăn ngon lắm ý, hức hức hức, thật sự là món ngon nhất em từng ăn —— Không, trừ đồ ăn Gia Gia làm ra, là món ngon nhất em từng ăn, Gia Gia, anh làm cái gì ăn cũng ngon hết á hức hức hức."

Phó Giai không ngừng cố gắng khẳng định tay nghề bếp núc của Hề Gia Vận, Phó Tư Diễn liếc cô một cái, vẻ mặt không vui nói: "Bỏ tay ra."

Hề Gia Vận tính tình tốt, không hay giận, Phó Giai không sợ cậu, nhưng Phó Tư Diễn thì không giống vậy, bụng dạ anh đen xì, ra tay cũng dữ, đối với cái này Phó Giai đã có kinh nghiệm lắm rồi, cho nên Phó Tư Diễn chỉ đánh mắt quét qua một cái, cô lập tức run bắn người, ngượng ngùng buông tay ra.

Nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bầm càm ràm mấy câu, "Anh, anh làm gì mà dữ thế, em chỉ bày tỏ sự khen ngợi với tay nghề nấu nướng của Gia Gia thôi mà!"

Phó Tư Diễn cười như không cười nói: "So với táy máy tay chân, thì không bằng em ngậm miệng lại tiếp tục ăn đi."


Phó Giai: "... Anh chẳng nói lý gì cả? Cái này sao có thể gọi là táy máy tay chân được? Em còn là em gái của anh đấy nhá, sau này nhỡ Gia Gia nhận phim, có cảnh thân mật với người khác thì làm sao giờ?"

Phó Tư Diễn bình thản như không: "Đổi kịch bản."

Phó Giai cạn lời luôn rồi, quay đầu châm ngòi ly gián: "Gia Gia, anh xem, ham muốn chiếm hữu của anh hai em kìa, ngay cả công việc của anh mà anh ấy cũng muốn nhúng tay vào!"

Hề Gia Vận nghĩ một chút, hơi cong mắt cười, nói: "Cũng tạm. Anh ấy không thích, vậy sau này lúc nhận kịch bản anh để ý chút là được, không thì nói trước với đạo diễn một tiếng."

Phó Giai: "..."

Cô không chỉ châm ngòi ly gián thất bại, thậm chí còn bị cưỡng chế ăn cơm chóa, không thể làm gì khác nữa, đành buồn bực tiếp tục ăn của mình.

Sáng nay Hề Gia Vận có cảnh quay, ăn xong thì cũng đến lúc phải đi, cậu tạm biệt Phó Giai, ngồi lên xe.

Mấy chuyện như ăn uống thì phải càng đông mới càng vui, một người ăn mất cả ngon, Phó Giai tiễn hai người đi rồi, lại lạch bà lạch bạch phi lên tầng, kéo ba Phó và mẹ Phó dậy, cô vẫn chưa quên ba mình hình như không ưng Hề Gia Vận lắm, nên chỉ hàm hồ nói: "Ba mẹ, nhanh dậy đi, xuống nhà ăn sáng nha!"

Không lâu sau, ba Phó và mẹ Phó mặc áo ngủ xuống nhà.

Phó Giai múc cho mỗi người một bát, phấn khởi nói: "Ba mẹ nhanh nếm thử đi!"

Trông dáng vẻ của cô y như thể món này là do cô xuống bếp tự tay nấu, đang háo hức chờ được khen vậy. Mẹ Phó mỉm cười ngồi xuống bàn, bà cầm thìa khuấy khuấy, ghé vào ngửi mùi, sau đó vui vẻ nói: "Ngửi thơm phết nha."

Phó Giai: "Ăn còn ngon hơn nữa cơ ạ!"

Mẹ Phó nghe thế bèn nếm thử một thìa.


Trong súp vừa có canh vừa có nhiều đồ ăn kèm, trông rất phong phú, người nấu cũng chế biến rất cẩn thận. Mẹ Phó nhai kỹ nuốt chậm, nước súp sền sệt vừa vào miệng, cảm giác không kém hơn canh gà là mấy, mùi vị tươi mới thơm ngon. Mà bên dưới nước súp, còn có bột được quấy thành từng viên nhỏ đều đặn, khẽ cắn thử, viên bột vừa dẻo vừa dai, thịt băm nhỏ cũng lẫn bên trong, ăn càng thêm ngon, có cảm giác như vẽ rồng điểm mắt.

Nói tóm lại là ăn rất ngon!

Hai mắt mẹ Phó sáng lên, "Tay nghề của Giai Giai không tệ nha."

Phó Giai cười cười, không nói gì, quay sang thúc giục ba Phó: "Ba, ba cũng ăn thử đi, thử luôn đi!"

Ba Phó cũng ăn một miếng.

Trước đây ông thường phải đi xã giao, ăn qua đủ loại món ngon vật lạ rồi, nên về sau càng thấy thích nhưng món ăn thường ngày hơn, mà món súp bột nấu tại nhà này thực sự quá hợp khẩu vị của ba Phó!

Không quá ngọt ngấy, cũng không nhiều dầu mỡ, múc một thìa đưa vào miệng, thơm ngon không gì sánh bằng, nóng hổi lại thơm nức, khiến người ta toàn thân thư thái!

Khuôn mặt nghiêm túc của ba Phó giãn hẳn ra, ông liên tục gật gù, "Được, món súp bột này con là rất tốt, ăn ngon."

Phó Giai cười hì hì, "Được rồi, con nói thật vậy, món này không phải con làm đâu, là anh Gia Gia làm đó, tay nghề nấu ăn của anh ấy siêu đỉnh luôn, món nào ăn cũng ngon hết á."

Mẹ Phó ngẩn ra một chút, lập tức phản ứng lại, ngoài miệng thì bà nhiếc Phó Giai, nhưng vẻ mặt lại mang theo ý cười, "Con đó."

Động tác của ba Phó cứng đờ, ăn không được, mà không ăn cũng không xong.

Mẹ Phó và Phó Giai thì đều ung dung nhìn ông, Phó Giai một nhiên nhanh trí, liều mạng khen đồ ăn với mẹ Phó, sau đó tự mình múc một thìa lớn cho vào trong miệng, biểu cảm hết sức khoa trương nói: "Ăn thật là ngon, ngon dã man con ngan luôn hức hức hức, nấm thơm ơi là thơm, thịt băm cũng thật là mềm!"

Mẹ Phó hiểu ám chỉ của cô, cũng nhẹ nhàng khuấy súp trong bát của mình, "Đúng là rất thơm, nước súp ngọt thơm, so với nước canh hầm gà không kém chút nào, hơn nữa một chén nhỏ như vậy mà có đủ cả món chính và đồ ăn kèm, nguyên liệu đầy đủ, hương vị cũng rất ngon."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận