30/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Cứ như vậy, suốt gần một tiếng, Hề Gia Vận bị nhóc con này ép xem hết cả tập phim, cuối cùng phải mượn cớ đi uống nước mới có thể thoát thân.
Đi ra khỏi phòng, Hề Gia Vận lập tức có cảm giác như được sống lại, thậm chí còn sâu sắc nhận ra một chuyện.
——Mai mốt, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để nhóc Phượng Hoàng tùy tiện xem mấy bộ phim truyền hình như thế nữa.
Hề Gia Vận thở dài, đi lên trên tầng.
Cậu muốn hỏi Phó Tư Diễn một chút xem sao anh lại ở đây.
Không gian trên tầng ba của biệt thự không giống với tầng hai lắm, mấy phòng đều được đập thông với nhau, cho nên vô cùng rộng rãi sáng sủa, cũng chỉ có đúng phòng ngủ chính ở trên này, Hề Gia Vận gõ cửa.
Rất nhanh, cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Phó Tư Diễn đang gọi điện thoại, thấy là cậu thì hơi ngẩn ra một chút, say đó lập tức dùng mắt ra hiệu cho Hề Gia Vận đi vào, Hề Gia Vận bèn ngồi xuống sô pha trước, chờ anh nói chuyện xong.
Cậu cứ như vậy ngồi trên ghế chờ, đầu hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt đẹp đẽ được ánh nằng chiều chiếu rọi, như dát lên một tầng sáng vàng dịu dàng, khiến cả người trông dịu ngoan khó tả.
Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn, không tài nào chú ý vào cuộc điện thoại của mình nữa, người ở đầu bên kia không ngừng "Alo" vào mic mấy tiếng, nhưng đều không nhận được hồi đáp, anh ta không thể làm gì khác hơn là hỏi thử: "Giám đốc Phó? Giám đốc Phó? Anh còn nghe máy không?"
Phó Tư Diễn thản nhiên nói: "Trước cứ thế đã."
Đối phương: "Hả?"
Thế? Thế nào?
Anh ta gọi đến để báo cáo công việc mà! ?
Nhưng Phó Tư Diễn đã ngắt máy rồi, có hoang mang khó hiểu nữa, anh ta cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi. Còn bên Phó Tư Diễn, anh tiện tay đặt điện thoại xuống, hỏi: "Sao em lại lên đây?"
Ngừng một chút, Phó Tư Diễn khẽ cười hỏi: "Đổi ý, muốn sử dụng quyền ở trong phòng ngủ chính của mình à?"
Hề Gia Vận: "... Không phải!"
Cậu bó tay hỏi: "Sao anh cũng tới tham gia chương trình vậy?"
Phó Tư Diễn nhướng mày nói: "Biết em muốn tham gia, bèn gọi điện cho ê kíp chương trình đánh tiếng trước."
Hề Gia Vận: "Anh muốn tới mà không thèm nói cho em biết."
Phó Tư Diễn nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: "Không nhớ lúc anh tiễn em ra sân bay có nói gì sao?"
Hề Gia Vận nhớ lại. Dù sao cậu cũng chỉ đến làm khách mời có một kỳ, thời gian ghi hình không nhiều, cùng lắm chỉ hai ba ngày mà thôi, nên cũng không bận tâm lắm, nhưng lúc Phó Tư Diễn đưa cậu đến sân bay, hình như anh nói là...
—— "Chút nữa gặp lại"
Chút nữa này, đúng là có một chút đã lại gặp thật.
Hề Gia Vận nói một cách chả chân thành tí nào: "Cám ơn, thật là ngạc nhiên quá."
Khóe môi Phó Tư Diễn cong lên, anh cúi người, nắm lấy tay Hề Gia Vận khé vào bên tai cậu thấp giọng thầm thì: "Bao giờ thì bà Phó mới đồng ý cho anh một danh phận chính thức đây?"
Khi anh nói, những ngón tay cũng chậm rãi lồng vào tay Hề Gia Vận, anh nhấc bàn tay đang nắm cùng một chỗ của hai người lên, nói với Hề Gia Vận: "Chỗ này, vẫn còn thiếu một thứ."
Hề Gia Vận đương nhiên sẽ không hỏi anh là thiếu cái gì, vậy có khác gì tự mình chui đầu vào lưới, cho nên cậu chỉ cố bình tĩnh nói: "Không, có thiếu gì đâu."
Không cần biết bị anh trêu chọc bao nhiêu lần, Hề Gia Vận vẫn không tài nào kiểm soát được phản ứng của cơ thể —— Vành tai cậu lại đỏ lên. Hề Gia Vận mím mím môi, thử rút tay mình ra, nhưng Phó Tư Diễn nắm rất chặt, cậu không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía anh, "Anh định cứ nắm thế này cả tối đấy à?"
Giọng Phó Tư Diễn rất chắc chắn, "Một tối làm sao đủ? Phải cả đời."
Hề Gia Vận chỉ đành mặc cho anh nắm lấy tay mình. Dáng vẻ thỏa hiệp của cậu vào trong mắt Phó Tư Diễn thực sự là vừa ngoan vừa đáng yêu, Phó Tư Diễn nâng cằm của cậu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên.
Chạng vạng ở bờ biển, mây đỏ như lửa, muôn màu muôn vẻ, ánh sáng trên trời nguy nga tráng lệ hết sức, gió thổi làm sóng biển từng đợt dâng trào, cuồn cuộn đánh lên bờ cát, từng tiếng từng tiếng rì rào.
Nhưng Hề Gia Vận đã không còn nghe thấy âm thành nào khác ngoài tiếng hít thở của mình và đối phương, nhiệt độ nóng bỏng cuốn lấy tâm trí cậu, hơi tuyết tùng mát lạnh trên người Phó Tư Diễn bao phủ khiến Hề Gia Vận choáng váng không thôi.
Mãi lâu sau, Hề Gia Vận thở hổn hển lùi về phía sau, giơ tay chặn lên môi Phó Tư Diễn, không muốn tiếp tục hôn nữa.
Phó Tư Diễn cụp mắt, nhìn xuống đôi môi hồng hào ướt át của cậu, nơi đó mềm mại thế nào, đã thử qua rồi thực sự là ăn vào biết vị, nhớ mãi không quên. Giọng Phó Tư Diễn hơi khàn đi, nói: "Thực muốn làm những chuyện còn quá đáng hơn với Gia Gia."
Vào những lúc thế này, anh lại dùng giọng nói như vậy để nói ra lời kia thực sự quá là phạm quy, trong lòng Hề Gia Vận đánh thịch một cái, "... Anh cứ nghĩ trong đầu thôi."
Qua một lúc, Hề Gia Vận lại bổ sung: "Mấy đứa con trai nhà em không chấp nhận người ba dượng là anh đâu, anh đừng vội nghĩ nhiều."
Phó Tư Diễn hỏi cậu: "Không chấp nhận à?"
Hề Gia Vận cố để không bật cười, "Nhóc Phượng Hoàng không biết làm thế nào mà mò được bộ phim 'Hoa hồng có gai' để xem, em vừa mới nhắc đến chuyện này, đã bị nó túm lại bắt ngồi coi phim đó gần một tiếng đồng hồ."
Này đã không thể dùng từ "Quá đáng" để hình dung nữa rồi, nhất là lúc nhóc Phượng Hoàng canh chừng, nhìn chằm chằm cậu, bắt cậu phải tập trung xem phim, chỉ hơi hơi có tí sao nhãng thôi, bên tai Hề Gia Vận đã vang lên tiếng chíp gọi đầy trách cứ của nhóc Phượng Hoàng, y như cậu là học sinh hư, trốn học bỏ tiết, bị giáo viên túm được, lại còn là loại nước đổ lá khoai, nói mãi không chịu ngấm.
Đối với việc này, Phó Tư Diễn chỉ bình luận một câu: "Rất có sáng tạo."
Hề Gia Vận nghĩ tới lại đau đầu, rầu rĩ nói: "Em thật sự không phát hiện ra nó bắt đầu xem mấy thể loại drama này từ bao giờ, em cứ nghĩ nó chỉ xem phim hoạt hình với nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí thôi cơ."
Phó Tư Diễn an ủi nói: "Không sao, không cần gấp."
Hề Gia Vận từ từ gật đầu, Phó Tư Diễn lại đột nhiên nói: "Có lẽ em nên quay về phòng."
Hề Gia Vận: "?"
Phó Tư Diễn hất nhẹ cằm về phía cửa sổ sát đất.
Hề Gia Vận nhìn sang, chỉ thấy bên ngoài có một cục bông nhỏ đang đậu. Trông nó đáng yêu khủng khiếp, bông bông trắng muốt, cái đuôi dài kéo ở phía sau, nhưng vì ánh mắt của nhóc con này quá mức u oán, hơn nữa cả mặt đều dính bẹp lên cửa sổ, thành ra không hiểu sao nhìn có hơi đáng sợ."
Hề Gia Vận: "..."
Đúng là nên quay về thật, trốn học đi hẹn hò lại bị thầy giáo Phượng Hoàng nhỏ bắt tại trận, Hề Gia Vận vội nói: "Em về trước đây."
Phó Tư Diễn gật đầu.
Hề Gia Vận cuồng cuồng rời đi, nhưng cậu đi xong, nhóc Phượng Hoàng cũng không lập tức đi theo, nó không quên phùng mang trợn má lườm Phó Tư Diễn một cái, cho anh một ánh mắt cảnh cáo ——
Con người hai chân đáng ghét, đừng hòng lừa nhân viên chăm sóc của nó gả vào làm con dâu nhà giàu!
Mi đừng có mà không biết điều!
Nhà bọn này không ai hoan nghênh mi hết! ! !
Đe dọa xong, nhóc Phượng Hoàng mói chịu hung hăng phạch cánh bay đi.
Lúc này, ê kíp chương trình đang quay chụp lại một số hoạt động của khách mời làm tư liệu, cắt thành video giới thiệu, vì thế lúc Hề Gia Vận đi xuống phòng của mình thì đụng ngay vào bọn họ. Hề Gia Vận ngẩn ra, mấy người phía đạo diễn cũng ngây người, anh giai nhiếp ảnh nhắm ống kính về phía Hề Gia Vận chụp điên cuồng một hồi, sau khi ống kính rời đi rồi, đạo diễn mới hỏi cậu: "Tiểu Gia, cậu lên trên đó làm gì thế?"
Hề Gia Vận: "..."
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận quyết định đổ mọi trách nhiệm lên lưng nhóc Phượng Hoàng: "Phượng Hoàng nhỏ của tôi không biết chạy đi đâu chơi, tôi đang đi tìm."
Đạo diễn gật gật đầu, anh ta nhớ cục bông nhỏ tên Phượng Hoàng kia rất dễ thương, hay thích làm tổ trên đầu Hề Gia Vận, nhưng bây giờ trên đầu cậu không thấy bóng dáng của nó đâu, anh ta bèn hỏi: "Không tìm được à?"
Hề Gia Vận: "... Vâng."
Đạo diễn nhiệt tình hỏi: "Có cần bọn tôi đi tìm giúp cậu không?"
Hề Gia Vận: "Không cần đâu. Nó sẽ không bay lung tung, chắc chơi mệt rồi sẽ tự quay về phòng thôi."
Đạo diễn vội nói: "Được, vậy cậu nhanh trở về nhìn xem."
Hề Gia Vận gật đầu, đang muốn đi thì lại bị đạo diễn gọi lại: "Chờ chút đã, Tiểu Gia."
Đạo diễn thân thiết nói: "Sao môi cậu đỏ thế, có phải bị nóng trong người không?"
Thực ra từ lúc Hề Gia Vận đi xuống, đạo diễn đã luôn nhìn về phía môi cậu rồi. Đành chịu thôi, ai bảo da dẻ Hề Gia Vận trắng thế làm gì, thành ra nhìn màu môi cậu lại càng đỏ, bên trên còn ướt nước, thực khó mà khiến người ta bỏ qua.
Hề Gia Vận nghe xong, não lập tức chết máy mất mấy giây.
Này còn chưa đủ, đạo diễn còn nói: "Cậu có phải bình thường hay thích liếm môi không? Đừng liếm như vậy, con gái tôi cũng có cái tật y chang, dễ bị chốc mép lắm đấy."
Hề Gia Vận thẫn thờ đáp lại: "... Vâng, tôi sẽ chú ý."
Cậu không biết mình quay trở về phòng như thế nào, nhưng danh sách những chuyện "Tuyệt đối không" trong lòng đã có thêm một hạng mục mới ——
Tuyệt đối không thể để nhóc Phượng Hoàng xem phim linh tinh nữa.
+ Tuyệt đối không thể để cho Phó Tư Diễn trong lúc ghi hình chương trình hôn mình.
Mất một lúc lâu, Hề Gia Vận mới bình tĩnh lại được, cậu đi tới chỗ nhóc Phượng Hoàng đang ngồi chồm hổm ở cửa sổ ngắm phong cảnh, sờ sờ nó, lại dùng ngón tay chọc chọc nhóc con này mấy cái, "Con giận hả?"
Nhóc Phượng Hoàng trừng mắt nhìn Hề Gia Vận một cái.
Biết rồi còn hỏi!
Không thấy nó giận xù đầu rồi đây à!
Trên thực tế, dù nó có giận thay không thì đều là một cục bông tròn vo cả, nhóc Phượng Hoàng rất rất là khuyết thiếu sự hiểu biết về hình thể bây giờ của mình. Nhưng mà Hề Gia Vận chỉ cười cười với nó, vuốt lông cho nhóc Phượng Hoàng, "Xin lỗi, chú không nên... Lén lút sau lưng con đi gặp Phó Thế Hiển*?"
*Chế lại tên chồng của nữ chính trong "Hoa hồng có gai"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp!"
Xin lỗi không chân thành chút nào, không chấp nhận!
Hề Gia Vận cúi đầu cà cà lên người nhóc con này.
Nhóc Phượng Hoàng rất yêu quý bộ lông của mình, luôn chăm chút nó vô cùng, cho nên lúc chạm vào vô cùng mềm mại bông xù, Hề Gia Vạn nhẹ nhàng nói: "Chú biết các con lo lắng cho chú, nhưng mà... Chú thực sự rất thích anh ấy, muốn ở cùng với anh ấy."
Ba đứa nhóc này, do nhóc Phượng Hoàng dẫn đầu đồng loạt đưa ý kiến phản đối, đều là vì lo lắng, sợ Hề Gia Vận sẽ bị tổn thương, cho dù bọn nó phản đối, cũng hoàn toàn xuất phát từ quan tâm đến cậu, mà không phải sợ cậu phân sự chú ý đi cho người khác, nên là dù nhóc Phượng Hoàng không chịu đồng ý, Hề Gia Vận vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cậu lật nhóc Phượng Hoàng lại, nhẹ nhàng chọc chọc bụng nó, khẽ mỉm cười nói: "Thực ra sau này có thế nào cũng không quan trọng nha. Con, nhóc Kỳ Lân, vả nhóc Nhai Tí đều lợi hại như vậy cơ mà, chẳng lẽ còn để chú bị người khác bắt nạt được sao?"
Nhóc Phượng Hoàng không lên tiếng, nhưng nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí đều bày tỏ thái độ của mình ——
"Gấu."
"Chít chít chít."
Hề Gia Vận bèn xoa xoa đầu hai đứa nó, cong mắt cười, nói: "Nếu sau này anh ấy thế nào đó, chúng ta có thể —— Trời lạnh rồi, để tập đoàn Phó thị phá sản đi."
Nhóc Phượng Hoàng vẫn không hài lòng lắm, nó không ngừng lăn lộn trong ngực Hề Gia Vận, cuối cùng đột nhiên nhanh trí nghĩ ra một kế!
Có rồi!
Nó phải đi hù dọa tên đàn ông thối kia, nhỡ đâu có thể hù tên này chạy mất dép thì sao!
Nghĩ được cách, nhóc Phượng Hoàng lập tức lật người bò lên, hào hứng bay ra ngoài.
Căn cứ vào hiểu biết của Hề Gia Vận với nhóc con này, cậu lập tức gửi tin nhắn nhắc nhở cho Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn thấy thông báo tin nhắn, mở file ghi âm ra ——
"Phượng Hoàng nhỏ đang tới tìm anh đấy."
Lông mày anh hơi nhướng lên, một giây sau, quả nhiên có một nhóc chim ú bay vào.
Nhưng Phó Tư Diễn chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó tiếp tục xử lý, điều hành công ty từ xa.
Nhóc Phượng Hoàng nghiêng đầu, lúc nó còn ở Sơn Hải Cảnh, vừa thấy nó một cái là thú nào cũng hoảng sợ né xa ba thước, đến hiện thực rồi, ai cũng khen nó đáng yêu, muốn vuốt ve, nhưng chưa ai bơ nó như vậy cả, nó rất là không thích thái độ của con người này. Nhóc Phượng Hoàng không hài lòng, nó dùng sức mổ lên mặt bàn mấy cái, chiếc bàn làm bằng gỗ từ đàn đắt đỏ lập tức xuất hiện mấy lỗ nhỏ, nó đang cố gắng thể hiện giá trị vũ lực của bản thân.
Phó Tư Diễn lại liếc mắt nhìn nó, lạnh nhạt nói: "Ầm ĩ, trật tự một chút."
Nhóc Phượng Hoàng: "?"
Tâm lý phản nghịch của nhóc Phượng Hoàng bị Phó Tư Diễn khỏi dậy, nó mổ càng lớn tiếng hơn, càng muốn quấy rối không cho Phó Tư Diễn làm việc, mà Phó Tư Diễn quả thật cũng cau mày lại, ngước mắt lên nhìn nó, nhóc Phượng Hoàng thấy mình đã chiếm được sự chú ý của đối phương lập tức đắc ý dào dạt hất đầu.
——Tiếp đến nó muốn chíp mấy tiếng đơn giản nha!
Nhưng nhóc Phượng Hoàng còn chưa kịp "Chíp" ra mồm, Phó Tư Diễn đã mở miệng trước: "Con là Phượng Hoàng à?"
Ngừng một chút, giọng điệu Phó Tư Diễn hết sức bình thản nói: "Cũng chỉ đến thế, thường thường không có gì đặc sắc."
Nhóc Phượng Hoàng: "?"
Nhóc Phượng Hoàng: "? ? ?"
Nhóc Phượng Hoàng lần đầu tiên bị người khác nói là 'chỉ đến thế, thường thường không có gì đặc sắc', cả chim đều kinh ngạc không thôi, lông vũ trắng như tuyết xù bông lên, đôi mắt như hạt nhỏ trợn lên tròn xoe, nó cảm thấy gu thẩm mỹ của con người này thực sự quá nát.
Nó chính là em bé xinh đẹp nhất ở Sơn Hải Cảnh đấy!
Xinh đẹp nhất! ! !
Nhóc Phượng Hoàng tức xù lông, đang muốn phạch cánh uýnh người, thì một lần nữa, Phó Tư Diễn lại mở miệng trước, ngữ khí vẫn giống y như trước: "Tôi nghĩ Phượng Hoàng sẽ trông như thế này, rất đẹp."
Anh nói, ấn chọn vào một bức ảnh rồi quay màn hình máy tính ra cho nhóc Phượng Hoàng xem.
Nhóc Phượng Hoàng tò mò ngó lại nhìn.
Đó là một bức tranh, nền xung quanh là màu đen, Phượng Hoàng đỏ đang giương cánh bay lên, lông vũ toàn thân nó là một mày đỏ rực, cái đuôi dài kéo ở phía sau, màu sắc vô cùng diễm lệ.
Phó Tư Diễn hỏi nó: "Có phải rất đẹp không?"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp!"
Cũng chỉ đến thế, thường thường không có gì đặc sắc!
Nó nói lại đúng từng từ từng chữ, ném trả nguyên xi câu nói vừa nãy của Phó Tư Diễn lại cho anh, trong lòng rất không phục.
Nó so với con Phượng Hoàng này còn xinh đẹp hơn nhiều nha!
Nhóc Phượng Hoàng chính là một nhóc chíp chíp vô cùng dễ đoán, vì thế Phó Tư Diễn chỉ liếc nó một cái đã biết nó đang nghĩ gì trong đầu rồi, Phó Tư Diễn khẽ nhướng mày, "Con so với nó còn đẹp hơn ư?"
Nhóc Phượng Hoàng vội vội vàng vàng gật đầu.
Phó Tư Diễn chỉ cười nhạt một cái, không đánh giá gì, dường như vẫn còn chưa tin lời của nhóc Phượng Hoàng.
Nhóc Phượng Hoàng quyết định đổi ý!
Nó phải giúp con người hai chân này tăng thêm hiểu biết!
Mấy giây sau, cục bông nhỏ tròn vo trên bàn biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một con Phượng Hoàng.
Thân cao, lông vũ rực rỡ sắc màu. Cùng là lông vũ nhiều màu, nhưng ở trên người nhóc Phượng Hoàng, chúng nó kỳ diệu tràn đầy cảm giác hài hòa, không rối mắt cùng không vô duyên. Mỗi một loại màu sắc trên người nó đều đậm đến cực điểm, mà cái đuôi dài của nó dùng tông màu vàng làm màu sắc chủ đạo, như mây như lửa, tỏa sáng rực rỡ, lộng lẫy vô cùng.
Nhóc Phượng Hoàng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh tựa như vừa có sao băng vụt qua, nhóc Phượng Hoàng phách lối liếc nhìn Phó Tư Diễn ——
Nhìn tui đẹp lắm đúng không?
So với Phượng Hoàng, nó lại càng giống một con chim công đang xòe đuôi hơn.
Nhưng lời này đương nhiên là Phó Tư Diễn không thể nói được, anh nhìn chằm chằm nhóc Phượng Hoàng một lúc, mấy giây sau mới ừ một tiếng.
"Đẹp lắm."
Phó Tư Diễn nói: "Giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Con có biết 'Trái tim của biển' [1] không? Màu xanh lam trên người con, rất giống màu 'Trái tim của biển', nó là một viên kim cương vô cùng quý hiếm, thế nhưng màu xanh của con so với nó càng sâu, càng trong suốt hơn, còn màu xanh lục trên ngươi con, là màu xanh giống như ngọc lục bảo [2], nó được mệnh danh là vua của ngọc bích..."
Anh so sánh mỗi một màu sắc trên người nhóc Phượng Hoàng với màu đá quý tương tự, cũng đưa ra nhận xét là màu sắc của nhóc Phượng Hoàng càng thuần khiến xinh đẹp hơn những loại đá quý kia, cuối cùng Phó Tư Diễn nghiêm túc nói: "Con chính là hội tụ tinh túy của những loại đá quý đó, không gì sánh được, là độc nhất vô nhị. Còn cái đuôi của con nữa, giống như dải ngân hà vậy, tỏa sáng lấp lánh, vô cùng lộng lẫy."
Ngữ khí của Phó Tư Diễn vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, ánh mắt lại rất chăm chú, cho nên lời nói ra rất có sức thuyết phục.
Khen ngợi nhiều như vậy mà còn không bị trùng lặp một tí nào, nhóc Phượng Hoàng giật mình trợn mắt lên.
Lúc Hề Gia Vận khen nó, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy từ "Đáng yêu" với cả "Xinh đẹp", nhóc Phượng Hoàng còn tỏ ra ghét bỏ rất nhiều lần, nhưng từ ngữ miêu tả của Phó Tư Diễn rõ ràng là khác một trời một vực với Hề Gia Vận, cho dù nhóc Phượng Hoàng không biết mấy loại đá quý mà anh nói kia là như thế nào, nhưng lòng thích hư vinh của nó vẫn đạt được thỏa mãn cực lớn.
Cũng chính vì thế, nhóc Phượng Hoàng nghe một hồi liền quên béng mất mấy ý định ban đầu của mình khi tới đây —— Đe dọa tên con người hai chân này, không cho đối phương nhập hộ khẩu vào nhà nó!
Nói tóm lại nhóc Phượng Hoàng càng nghe càng thấy vui sướng, không nhịn được chạy đến trước gương, tỉ mỉ thưởng thức sắc đẹp của mình, nó vui vẻ đến mức cái đuôi đằng sau cũng sắp vểnh ngược lên trời rồi.
Nó biết ngay mà, nó không chỉ là em bé xinh đẹp nhất ở Sơn Hải Cảnh, mà ở hiện thực nó cũng là em bé xinh đẹp nhất.
Ai, ai, xấu hổ quá đi QwQ
Nhưng nó chính là đẹp như thế đó!
...
Cũng trong lúc đó, trong siêu thoại* Hề Gia Vận X Phó Tư Diễn, có một người đăng bài.
* những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia "hóng".
[ Hoàn Hoàn không làm người: Hức hức hức, mọi người đừng YY nữa, đừng YY nữa, tôi có người chị em làm nhân viên công tác trong tiết mục "Thú cưng", là chương trình mà Gia Gia vừa nhận lời tham gia ấy, thím ấy mới vừa nói với tôi chuyện này, đảm bảo tin tức là thật 100% —— Giám đốc Phó có vợ rồi, tình cảm của hai người rất tốt.]
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Bé Phượng Hoàng bị lừa một ngày, lập tức phản chiến: Tên người hai chân này có thể để Gia Gia lấy về làm máy khen cho bé nha OwO
---
[ 1] Trái tim của biển là tên gọi tại Trung Quốc của viên kim cương Hope là một trong những món đồ trang sức nổi tiếng nhất thế giới, với lý lịch quyền sở hữu có niên đại gần bốn thế kỷ. Màu xanh lam hiếm hoi được ngưỡng mộ do một lượng nhỏ nguyên tử boron. Với trọng lượng 45,52 cara, kích thước đặc biệt của viên kim cương đã tiết lộ những phát hiện mới về sự hình thành đá quý.
Món trang sức được cho có nguồn gốc từ Ấn Độ, được biết đến đã cắt gọt từ viên Màu Xanh nước Pháp (Le bleu de France), dâng nộp lên vua Louis XIV. Người ta thu nhận tên nó khi xuất hiện trong danh mục sưu tập đá quý thuộc sở hữu của một gia đình ngân hàng London gọi là Hope năm 1839. Sau đó viên kim cương được bán cho nhà xã hội Washington Evalyn Walsh McLean thường đeo viên kim cương lên người. Kể từ năm 1958, nó đã được triển lãm tại bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Quốc gia của Washington.
[2] Ngọc lục bảo có tên khoa học là Emerald được mệnh danh là Nữ Hoàng của các loại đá quý. Là một trong những loại đá được yêu thích được sử dụng trong hơn 4000 năm qua. Chúng sánh ngang với các loại đá quý khác như Kim Cương, Ruby, Sapphire, Ngọc Trai hay Cẩm Thạch...