04/11/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Mấy người Bạch Thanh Trì đều nhìn Hề Gia Vận như hổ rình mồi, nhưng quy tắc nhiệm vụ lại giới hạn số thành viên của mấy đội, thành ra chuyện này không khác gì tranh đấu trên chiến trường, anh giai VJ vác camera lên, nhắm thẳng về phía Hề Gia Vận quay cận cảnh, đạo diễn cũng mở to hai mắt, vô cùng tò mò về lựa chọn cuối cùng của Hề Gia Vận.
Nói thật, rất là khó chọn.
Chọn tất cả, quy tắc không cho phép; chọn người này mà không chọn người kia, không tốt lắm; mà không chọn ai thì cũng không được.
Tiểu Gia sẽ lựa chọn thế nào đây?
Đạo diễn còn đang mải nghĩ, Hề Gia Vận suy tư vài giây xong cũng mở miệng. Cậu hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Lưu, quy tắc không nói ngoài các thành viên ra không thể chọn người khác làm đồng đội đúng không?"
Đạo diễn ngây ra, vô thức trả lời: "Đúng, không có quy định này."
Thoáng dừng lại một chút, đạo diễn vội vàng vá víu: "Nhưng mà nhân viên trong ê kíp chương trình nhất định không thể cùng cậu lập nhóm được, nhỡ đâu bọn họ biết tung tích của chiếc nhẫn hoặc có manh mối nào khác thì sao."
Hề Gia Vận lại xác nhận với đạo diễn thêm một lần nữa: "Vậy nghĩa là chỉ cần đối phương không biết nhẫn ở đâu là được đúng không?"
Đạo diễn nghĩ một chút, cảm thấy câu này không có bất cứ lỗ thủng nào, mới đáp: "Đúng."
Hề Gia Vận gật gật đầu, híp mắt cười với đạo diễn, "Vậy để giám đốc Phó vào cùng nhóm với tôi đi. Anh ấy làm mất nhẫn, giao cho chúng tôi nhiệm vụ đi tìm, cho nên nhất định không thể cung cấp thêm thông tin ngoài lề, hơn nữa, giám đốc Phó cũng không phải nhân viên của chương trình."
Đạo diễn: "..."
Anh ta thực sự không nghĩ tới vẫn bị Hề Gia Vận bắt được lỗ thủng, đạo diễn trầm mặc chốc lát, rồi bất đắc dĩ nói: "Được thì cũng được, nhưng phải hỏi ý kiến của giám đốc Phó trước đã."
Bản thân đạo diễn cũng thấy lời này của mình quá là đạo đức giải, nhưng anh ta vẫn làm theo tình hình, quay lại hỏi. "Giám đốc Phó thấy sao?"
Phó Tư Diễn nhíu mày nói: "Được."
Hề Gia Vận cười híp mắt hỏi: "Còn ai muốn chung đội với em không?"
Mọi người: "..."
Không thể không nói, lựa chọn này của Hề Gia Vận thực sự quá chính xác.
Ai mà muốn nhảy vào làm bóng đèn chứ?
Ai mà muốn cùng một đội với kim chủ ba ba chứ?
Mấy người vừa rồi còn viện đủ lý do để được cùng đội với Hề Gia Vận lập tức ngừng chiến, đồng loạt im lặng.
Chỉ có mình Thiệu Cù, anh ta không biết quan hệ giữa Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn, nghĩ một chút, Thiệu cù vẫn cảm thấy không cùng đội với Hề Gia Vận là không được, không phải chỉ là chung đội với kim chủ papa thôi sao, không vấn đề gì. Thiệu Cù đang chuẩn bị giơ tay xung phong, lại bị Bạch Thanh Trì túm lấy, đè xuống.
Thiệu Cù: "?"
Anh ta cố gắng dùng ánh mắt nói với Bạch Thanh Trì: Anh muốn cùng một đội với Tiểu Gia.
Bạch Thanh Trì cũng dùng ánh mắt trả lời: Không, anh không muốn.
Thiệu Cù: "? ? ?"
Đạo diễn trái lại không chú ý đến động tác của hai người họ, chỉ nói: "Được rồi, vậy Tiểu Gia và giám đốc Phó là một đội, nhưng người còn lại tự mình lập đội đi."
Bạch Thanh Trì lúc này mới buông tay ra.
Thiệu Cù lấy làm lạ hỏi: "Vừa nãy cậu giữ anh làm gì? Anh muốn cùng đội với Tiểu Gia mà."
Bạch Thanh Trì sâu xa nói: "Em đây là vì tốt cho anh, nếu không anh sẽ quá chói."
Thiệu Cù: "? ? ?"
Không cần biết là thế nào, cuối cùng mọi người cũng đã lập đội xong, Thiệu Cù và Bạch Thanh Trì một đội, ba người Mạnh Sanh, Tưởng Ninh Ninh và Từ Mộng Na một đội.
Dù sao đây cũng là chương trình giải trí liên quan đến thú cưng, cho nên có làm nhiệm vụ suy luận thì cũng không thể thiếu sự tham dự của mấy nhóc ấy được, cho nên giai đoạn đầu tiên, ê kíp chương trình cung cấp manh mối là một chiếc hộp nhỏ, để thú cưng của từng người ghi nhớ hình dáng chiếc hộp và mùi vị của nó, sau đó giúp con sen của mình dựa theo đó để tìm kiếm manh mối tiếp theo.
Thiệu Cù vừa trông thấy thế lập tức hớn hở ra mặt, "Giai đoạn này thực sự quá ngon ăn, chó Ngáo nhà anh cái khác không được, chứ mũi là siêu thính đấy, không cần biết anh giấu đồ ăn vặt trong nhóc ngách nào, nó đều có thể lần theo mùi mà tìm ra."
Nói xong, Thiệu Cù nhận lấy chiếc hộ, quơ quơ trước mũi Husky ngáo nhà mình, "Nhớ kỹ mùi này chưa? Đi tìm đi nào."
Nhóc Ngáo dường như nghe hiểu, đột nhiên trợn mắt lên, sau đó quay đầu, tưng tưng chạy đi.
Thiệu Cù đắc ý nói: "Xem đi, anh đã nói là con trai ngốc nhà anh nó ——"
Lời còn chưa nói xong, husky đã hất gối tựa trên sô pha ra, tìm được cái gì đó, nó lập tức hào hứng tha về, lè lưỡi với Thiệu Cù: "Gâu! Ẳng ẳng ẳng!"
Thiệu Cù nhìn lại, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Đó là một túi bánh quy.
Thiệu Cù: "..."
Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Thiệu Cù cảm thấy mất mặt, cùng chó ngốc nhà mình cãi vã, Tưởng Ninh Ninh đang đứng ngay bên cạnh anh ta, cho nên tiện tay cầm lấy cái hộp nhỏ, giơ giơ ra trước mũi bé Ragdoll nhà mình, "Cục cưng ngoan, con tìm cho mẹ cái hộp này được không?"
Bé Ragdoll điệu đà kêu một tiếng: "Meow."
Nhóc con điệu đà này vẫy đuôi một cái, bước ra một bước nhỏ.
Tưởng Ninh Ninh mừng rỡ không thôi: "Cục cưng có tiền đồ, rốt cuộc con cũng có ham muốn chiến thắng rồi!"
Trong lòng cô tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm bé Ragdoll nhà mình, kết quả nhóc con này đi đến chỗ ghế sô pha, vụng về nhảy lên, còn té rất nhiều lần mới thành công nhảy được lên ghế, nhưng mà nhảy được lên xong, bé mèo này cũng không có dấu hiệu gì là sẽ đi tìm kiếm manh mối cả, nó cứ vậy nằm ườn xuống ghế, lười biếng nghiêng đầu nhìn cô: "Meow ~."
——Sen muốn trẫm làm gì cơ?
Tưởng Ninh Ninh: "..."
Cô không nên ôm mong đợi gì với nó mới đúng.
Cứ như vậy vài lần, cho dù ê kíp chương trình đã ra sức đảm bảo, mạnh mối bị che giấu không hề nằm ở chỗ nào quá khó tìm, nhưng vì mấy boss không boss nào chịu phối hợp, nên trước sau vẫn không có ai tìm được manh mối.
Hề Gia Vận là người cuối cùng nhận cái hộp.
Vì trước đó cả nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đều đã lên hình rồi, cho nên lần này Hề Gia Vận dẫn nhóc Nhai Tí theo. Cầm được hộp rồi, cậu bèn đưa cho nhóc Nhai Tí nhìn một chút, nhóc con này còn chưa to bằng cái hộp này nữa, cho nên cậu cũng không để tâm lắm, nhưng nhóc Nhai Tí lại lập tức mở to hai mắt.
Cái này à!
Nhóc Nhai Tí vội vội vàng vàng vỗ vỗ ngón tay của Hề Gia Vận, ra hiệu cho cậu thả nó xuống, Hề Gia Vận không yên tâm lắm, dặn dò nó: "Không tìm được cũng không sao, cẩn thận bị người khác đạp phải."
Nhóc Nhai Tí ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy thẳng đến một hướng.
Lúc này, tất cả thú cưng có mặt đều đã thất bại, mọi người đều không ôm hi vọng gì với nhóc hamster này, dù sao hamster cũng không có khứu giác nhạy bén giống như chó, để chó tìm nghe ra còn khả thi một tí, chứ nhóc này thậm chí còn không to bằng cái hộp nữa. Vì thế sau khi nhóc hamster này chạy đi rồi, mọi người dồn dập hỏi ê kíp chương trình xem nên giải quyết thế nào.
"Không được, mấy ông giời này không đứa nào chịu phối hợp cả, manh mối nhất định phải do bọn nó tìm ra à?"
"Chương trình của chúng ta tên gì?"
"Thú cưng..."
"Đúng, thế nên chỉ có thể để chúng nó tìm ra."
"..."
Mọi người nhìn nhau câm nín.
Mấy nhóc con này đều rất thông minh, nhưng mà lại rất khó bắt chúng nó tuân theo hiệu lệnh, cho dù là đứa nhóc ngoan ngoãn thân thiện nhất cũng không thể kiềm chế được bản tình động vật của chúng nó, vì thế mọi người hoàn toàn lâm vào thế bí.
Thiệu Cù nhún vai, "Hôm nay không quay được rồi."
Mạnh Sanh luôn luôn là người đầu tiên nháo loạn, "Đi, về, không quay nữa."
Hai người bọn họ quay đầu, giả bộ muốn đi, kết quả vừa mới quay người lại lập tức ngẩn cả ra, mãi một lúc lâu sau, Mạnh Sanh mới nghẹn ra được vài chữ: "Gia Gia, nhóc hamster của cậu về rồi kìa..."
Đâu chỉ có về, nó còn thắng lợi trở về nữa nhé.
Nhóc hamster tròn xoe, tốn công tốn sức đẩy ba cái hộp quay lại.
Đúng, ba cái!
Nó tìm được manh mối rồi.
Đạo diễn: "..."
Không đúng, này làm sao mà quay được nữa hả trời?
Dựa theo quy trình mà ê kíp thiết kế, chỉ có hai hộp trong đó là có giấu manh mối đầu tiên, hộp thứ ba phải để đến vòng tìm kiếm lần thứ hai. Nhưng nhóc hamster này, nó thế mà lại một phát lôi ra toàn bộ!