07/11/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Bên ngoài sân vận đồng.
Triệu Tình đang cuống đến độ đi vòng vòng.
Điện thoại của cô liên tục gọi đi, nhưng mãi vẫn không có người nghe máy, nhìn thời gian, đã sắp bảy giờ rồi, phóng viên với cánh truyền thông đều đã tới cả, cũng lục tục có vài ngôi sao xuất hiện.
Thôi Xán Xán ở bên cạnh hỏi: "Chị Triệu, điện thoại của Gia Gia vẫn không thấy mở máy sao?"
Triệu Tình nghe thông báo người gọi đang bận, tắt máy đi, đáp: "Không gọi được, không ai nhận máy cả."
Thôi Xán Xán choáng váng, "Không thể nào"
Triệu Tình cũng cảm thấy không bình thường.
Bình thường Hề Gia Vận thực sự rất bớt lo, nổi tiếng với tác phong chuyên nghiệp, Triệu Tình là người đại diễn, tiếng nói vẫn rất có sức nặng, kết quả lễ trao giải hôm nay sắp bắt đầu rồi, lại đột nhiên không tìm thấy người đâu, quan trọng là bình thường Hề Gia Vận không phải kiểu người vô trách nhiệm như vậy, cô nhíu mày tiếp tục gọi điện thoại.
Thôi Xán Xán cũng lấy máy của mình ra, gọi video call cho cậu, nhưng vẫn chỉ như đá chìm đáy biển, cô nghĩ một chút, "Liệu có phải cậu ấy quên điện thoại ở đâu rồi không?"
"Có thể lắm."
"Thế... Hay là chúng ta gọi cho giám đốc Phó?"
Động tác của Triệu Tình ngừng lại, ngớ ra, cô vỗ ót một cái, "Sao chị lại quên mất cái này nhỉ?"
Thực ra chuyện của Hề Gia Vận cùng Phó Tư Diễn, đến tập lúc này Triệu Tình vẫn cảm thấy hoảng hốt, khó mà tin nổi.
Cô cũng xem như là fan CP của hai người, dù sao bức ảnh chụp ở sân bay kia cũng quá đẹp mắt, hơn nữa còn có người đào ta lúc phát sóng trực tiếp lễ trao giải Cá Koi, hai người cũng từng có tương tác, đứng chung một chỗ đẹp đôi xuất sắc, nhưng dù thế nào, Triệu Tình cũng chỉ dám lén lút chèo thuyền sau lưng thôi, không dám nghĩ gì quá cao xa.
Kết quả chương trình "Thú cưng" Hề Gia Vận mới ghi hình xong, phát sóng.
Fan CP dưới topic thảo luận từng chút từng chút phân tích, từ biểu cảm trên mặt đến từng động tác nhỏ cũng không tha, nhưng đây vẫn chỉ là do fan tự chứng minh với nhau thôi, vấn đề là sau đoạn ê kíp chương trình sắp xếp trò chơi để khách mời tìm nhẫn giúp Phó Tư Diễn, chiếc nhẫn đó lại xuất hiện trên tay Hề Gia Vận.
Tối đó fan CP mừng điên rồi, Triệu Tình cũng bất tỉnh tại chỗ.
Chèo thuyền chèo đến hôn mê.
Cô dùng chút lý trí hiếm hoi còn sót lại của mình, hỏi Hề Gia Vận về chuyện này, cuối cùng cũng biết hai người họ là thật.
Làm fan CP chèo thuyền real là cảm giác gì?
Người khác không biết nhưng nói chung Triệu Tình hưng phấn đến độ cả đêm không ngủ, chong mắt xem hết tất cả topic về CP của mình, bên dưới cái nào cũng thả lại một comment:
Tôn trọng tình yêu.
Lấy lại tinh thần, lại có Thôi Xán Xán nhắc nhở, Triệu Tình chuẩn bị gọi điện cho Phó Tư Diễn, tìm danh bạ được một nửa, Triệu Tình mới chợt nhớ ra mình không có số của giám đốc Phó, cô bèn nói với Thôi Xán Xán: "Em ở đây chờ, nếu Gia Gia đến thì gọi cho chị, giờ chị đi tìm người xin số liên lạc của giám đốc Phó đã."
Thôi Xán Xán gật đầu, "Vâng."
Dưới lòng bàn chân Triệu Tình như có gió, lập tức đi thẳng vào trong sân vận động.
Dù sao cũng là người đại diện nhiều năm trong ngành, người ở đây ai ai cũng biết cô, Triệu Tình đi một đường, cũng chào hỏi liên tục, cô để ý thấy ở hiện trường có không ít kênh truyền thông mở phát sóng trực tiếp, nhưng cũng không để tâm lắm, chỉ rảo bước nhanh hơn, lấy ra thẻ hành nghề của mình.
"... Không thể, không thể vào được."
Triệu Tình ngừng lại, nhìn qua, nhân viên công tác không phải đang nói cô, mà là nói với mấy đứa nhỏ.
"Được, có thể vào!"
Giọng sữa giòn tan vang lên, một đứa trong số đó nhảy dựng lên, Triệu Tình nhìn đứa bé một cái, là một bé con độ năm sáu tuổi, trông vô cùng đáng yêu, chính là không biết người lớn trong nhà nghĩ gì mà lại gẩy light mấy lọn tóc màu đỏ tía cho bé con này.
Có được đi vào hay không, cũng không phải ai muốn nói cũng được, nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích: "Muốn vào thì phải có thiếp mời hoặc là thẻ công tác mới được."
Đứa nhỏ trợn mắt lên, trên mặt là vẻ 'còn lâu tui mới tin', "Còn lâu ý, không phải nói chỉ có động vật không được vào thôi à, tui biết thừa nhé, đồ lừa đảo!"
Nhân viên công tác: "Chú lừa nhóc làm gì?"
Bé con kia rất chi là hùng hồn, đáp lại: "Tui có phải kẻ lừa đảo đâu, làm sao mà tui biết được!?"
Nhân viên công tác bó tay bất lực, chỉ đành hỏi: "Ba mẹ của nhóc đâu?"
Bé con trả lời một cách siêu ngầu: "Cái này không quan trọng."
Nhân viên công tác dở khóc dở cười, "Không quan trọng là không quan trọng thế nào? Bên trong có rất nhiều người, cẩn thận có người dắt mấy nhóc đi mất, đến lúc đó có muốn khóc cũng không kịp đâu."
Nhóc kia lại hỏi: "Ý chú là bọn mẹ mìn á?"
Nhân viên công tác: "Đúng, chính là mẹ mìn, nhóc có sợ không?"
Nhóc con liếc anh ta một cái, "Không sợ, bọn họ không đánh lại được tui!"
Bé con này tự hào đáp, nếu lúc này sau lưng có mà có một cái đuôi thì chắc chắn nó sẽ hếch ngược lên trời, không chỉ có nhân viên công tác buồn cười, mà Triệu Tình cũng cảm thấy thú vị, cô đang định nói gì đó, thì dã có người mở miệng trước: "Chú ơi, bọn cháu không được vào thật ạ?"
Là một bé con khác lên tiếng.
Âm thanh mềm nhũn, nghe như vẫn còn mùi sữa. Bé con ngẩng đầu, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt to tròn xoe xoe, khiến người ta nhớ tới cún con, trong lòng không khỏi mềm xuống, chỉ muốn lập tức ôm nhóc mang về nhà.
Nhân viên công tác: "Sao mấy nhóc lại muốn vào trong này?"
Bé con tóc gẩy light cướp lời đáp: "Bọn tui muốn tới cùng Gia Gia nhận thưởng!"
Nhân viên công tác: "Gia Gia? Là người lớn trong nhà mấy nhóc hả?"
Mấy đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, trông y như gà mổ thóc, vì hôm nay có quá nhiều nghệ sĩ trong tên có chữ "Gia" đến tham dự, người được gọi là Gia Gia cũng có đến hai, ba người, nhân viên công tác cũng không rảnh nghĩ xem là ai , chỉ hỏi tiếp: "Vậy người đó đâu rồi? Sao lại vứt ba nhóc ở đây?"
"Chú ấy, chú ấy..."
Hai đứa nhỏ ngớ ra, bắt đầu nói quanh co lòng vòng, trông có vẻ chột dạ. Mà đứa nhóc đứng phía sau cùng, từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào kia đột nhiên, giựt giựt tay áo hai đứa kia, bọn nhỏ quay đầu lại, sau đó ba cái đầu ghé lại cùng một chỗ, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Hình ảnh ba bé con đẹp trai tụm lại một chỗ trông cực kỳ đáng yêu, Triệu Tình không nhịn được khẽ mỉm cười, nhưng mà tiếng Gia Gia vừa nãy của bọn nhỏ không hiểu sao làm trong lòng cô giật mình, đánh thịch một cái, nhưng cô chỉ nghĩ là do mình nhạy cảm quá thôi, Triệu Tình đi đến chỗ nhân viên công tác, "Đây là giấy phép công tác của tôi."
"Mời vào."
Cửa được mở ra, Triệu Tình vừa mới nhất chân thì đã có người trước vọt lên trước cô một bước, một bé con chui qua, bạch bạch bạch chạy thẳng vào bên trong, hiển nhiên là đã có âm mưu từ trước, mãi một lúc lâu sau nhân viên công tác mới ngớ ra: "Chờ một chút, nhóc con, nhóc chạy đi đâu vậy, mau quay lại đây!"
Bên trong có quá nhiều người, bé con kia vóc người lại nhỏ nhỏ, chưa đầy một phút đã bị những người khác che khuất, nhân viên công tác đuổi theo vài bước đã không thấy người đâu nữa, chỉ đành cuống quýt bật bộ đàm báo cho những người khác, Triệu Tình bất đắc dĩ vẫy tay với đối phương: "Xin chào? Có thể để tôi vào trước không, tôi đang có việc gấp!"
Mà hai nhóc còn lại thì ngây ra như phỗng, trợn to hai mắt không thể tin nổi.
Thế cũng được à!?
Con vịt thối kia lại chơi xấu! ! !
Đã bàn với nhau là con vịt thối sẽ ở lại ngăn cái người hai chân này, để hai đứa nó chạy vào trước cơ mà!?
Không sai, đứa nhỏ vừa chạy mất kia chính là nhóc Nhai Tí.
Về phần hai đứa bị vứt lại, theo thứ tự chính là nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân.
Nhân viên công tác thông báo qua bộ đàm xong, lập tức xin lỗi Triệu Tình, vừa mở cửa cho cô, chỉ có điều lần này anh ta rất cẩn thận, nhóc Phượng Hoàng vừa mới định "Bài cũ soạn lại" đã bị anh ta xách lên, "Nhóc không được vào."
Nhóc Phượng Hoàng đạp đạp chân, có chút không vui, "Xía, con vịt thối kia không phải đã vào rồi à, tui cũng muốn vào!"
Nhân viên công tác: "Nhóc không được vào."
Nhóc Phượng Hoàng: "Nhưng mà nó vào rồi mà!"
Nhân viên công tác: "Nhóc kia là lén chạy vào."
Nhóc Phượng Hoàng lý lẽ hùng hồn nói: "Tui cũng đang lén chuồn vào trong nha!"
Nhân viên công tác không thể làm gì khác hơn là đổi một câu trả lời khác dễ hiểu hơn: "... Không có người lớn dẫn theo thì không được."
"Người lớn?" Nhóc Kỳ Lân lập tức chỉ về phía Triệu Tình, "Cô ấy là người lớn, cô ấy dẫn bọn cháu vào được không?"
Nhân viên công tác buồn cười nói: "Không được, phải là ba mẹ của hai nhóc dẫn vào."
Ba mẹ?
Nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng mở to hai mắt, sau đó không hẹn mà cùng rơi vào trầm tư.
Triệu Tình còn chưa đi xa, nghe được mới này thì "Phì" một tiếng bật cười, điện thoại của cô lại đúng lúc này vang lên, cô lấy ra xem, là Thôi Xán Xán gọi tới, Triệu Tình lập tức bắt máy, Thôi Xán Xán nói: "Chị Triệu, Gia Gia đến rồi, bọn em đang đi vào cửa đây!"
Tới rồi?
Triệu Tình vội quay đầu lại.
Thôi Xán Xán đi ra từ chỗ rẽ, từ đằng xa vẫy tay với cô, ngay sau đó Phó Tư Diễn cũng xuất hiện trong tầm nhìn, Triệu Tình đang tính gật đầu với Thôi Xán Xán thì lại nghe một tiếng gọi kinh thiên động địa.
"—— Ba! ! !"
Triệu Tình sợ hết hồn, nhìn xuống, bé con vừa mới gọi ba đang nghếch cái đầu gảy light đỏ của mình lên, tay chỉ về một phía khác, không vui vẻ lắm nói: "Người đó chính là ba tui, vậy bây giờ tui đi vào được chưa?"
Triệu Tình cùng nhân viên công tác nhìn theo phía nhóc chỉ, hướng đó chính là Phó Tư Diễn đang bận quay sang nói chuyện với người khác.
Triệu Tình: "?"
Nhân viên công tác: "? ? ?"
Khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Tình tuôn ra rất nhiều suy nghĩ.
Ơ? Ba đứa nhỏ này là con của giám đốc Phó à?
Giám đốc Phó đã kết hôn rồi? ? ?
Không đúng, anh ta không những kết hôn mà còn có con luôn rồi, tận ba đứa liền? ? ?
Gia Gia gặp phải trai đểu rồi à? ? ?
Này vẫn chưa xong, nhân viên công tác không lập tức mở cửa, nhóc Phượng Hoàng còn tưởng người này không tin mình, cho nên dù không tình nguyện một tí nào vẫn xụ mắt, thở phì phì nói với Phó Tư Diễn: "Ba, ba nói gì đi xem nào!"
Vì xem Gia Gia nhận thưởng, nó thực sự phải trả giá nhiều lắm lắm!
Tối hôm nay tất cả các kênh truyền thông đều cùng nhau ra trận, dù sao sức nặng của giải Khổng Tước trong giới nghệ thuật thứ bảy vẫn rất lớn, tuy thanh âm của nhóc Phượng Hoàng rất nhỏ, nhưng lực xuyên thấu lại không thể coi thường, bên ngoài sân vận động vốn đang nhộn nhạo ồn ào, tức khắc lặng như tờ, phóng viên tại hiện trường đánh hơi được tin hot, lập tức giơ lên ống ngắm trong tay ——
Ba? Đứa bé này gọi giám đốc Phó là ba à?
Không nghe nói giám đốc Phó đã kết hôn rồi, nhưng chuyện giám đốc Phó mới cầu hôn với người ta thì họ có biết.
Này là là thật, vậy chính là tin tức nóng bỏng tay đây!
Đủ các thể loại suy nghĩ, ống kính máy ảnh của phóng viên đồng loạt chĩa về phía Phó Tư Diễn.
Nhưng lực chú ý của Phó Tư Diễn vẫn đang đặt trên người Hề Gia Vận.
Mặc dù đã đoán được tung tích của mấy đứa nhóc hư đốn kia, nhưng Hề Gia Vận vẫn thấy không an tâm, ba đứa chúng nó bình thường đều coi trời bằng vung, nhất là nhóc Phượng Hoàng, cho nên suốt cả đường đi, lông mày Hề Gia Vận vẫn cau chặt, Phó Tư Diễn nghiêng đầu sang nhắc cậu: "Phía trước có phòng viên."
Hề Gia Vận nhìn anh một cái, gật đầu, "Dạ."
Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Phó Tư Diễn đi về phía trước, kết quả vừa mới ngẩng đầu lên, đã nghe thấy một tiếng giòn giã:
" —— Mẹ!"
Hề Gia Vận: "?"
Cậu chầm chậm nhìn sang, lập tức đối diện với một đôi mắt đen lay láy.
Người vừa mới gọi chính là nhóc Kỳ Lân.
Nhân viên công tác nói là phải có ba mẹ dẫn theo tụ nó mới có thể đi vào hội trường, nhóc Phượng Hoàng đã giành gọi ba trước rồi, nhóc Kỳ Lân đương nhiên phải gọi mẹ nha, hai mắt nó sáng lấp lánh nhìn chằm chằm về phía Hề Gia Vận, 'mẹ' mà nó gọi là ai, không cần nói cũng biết.
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Cậu có chút mông lung, mờ mịt hỏi: "Mọi người nghe thấy bé con này vừa gọi em là gì không?"
Thôi Xán Xán đáp: "... Nghe, nghe thấy."
Trên thực tế, cô không chỉ nghe thấy Hề Gia Vận bị bé con kia gọi là gì, mà cô còn nghe thấy Phó Tư Diễn bị gọi là gì nữa kìa, Thôi Xán Xán đầu óc quay cuồng: "Nhưng mà chị cảm thấy hình như chị nghe nhầm."
Hề Gia Vận: "Em cũng cảm thấy em nghe nhầm."
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau một lúc, đều thấy cái sự không thể tin nổi trong mắt đối phương, nhưng rất nhanh đã nhận ra vấn đề.
Một người thì còn có khả năng là nghe nhầm, nhưng hai người cùng lúc nghe nhầm, hơn nữa vẻ mặt của đối phương còn khiếp sợ như vừa trông thấy quỷ, nội dung nghe thấy lại giống nhau như đúc, này thì không được bình thường lắm.
Hề Gia Vận thử quay sang hỏi Phó Tư Diễn: "Anh có nghe thấy bé ấy vừa gọi em là gì không?"
Phó Tư Diễn không trực tiếp trả lời mà suy tư hỏi cậu: "Em ở bên ngoài còn có người nhà khác nữa à?"
Hề Gia Vận: "..."
Thôi Xán Xán sâu xa nói: "Giám đốc Phó, Gia Gia mà có, vậy anh cũng có đó. Đứa nhỏ kia —— bé con tóc gẩy light ấy —— trước đó nó còn gọi anh là ba kìa."
Phó Tư Diễn nhìn lướt qua, "Không quen."
Hề Gia Vận cũng nhìn sang, mọi người đều biết, mấy bé con đáng yêu luôn có thể khiến người ta mềm lòng, hơn nữa không biết vì sao, nhìn hai đứa nhỏ này, Hề Gia Vận lại thấy rất quen thuộc, nhưng cậu thực sự là không biết bọn nó, không thể làm gì khác hơn là quy cho hai nhóc con này đang đùa giỡn.
Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận thu tầm mắt lại, kết quả cậu đột nhiên phát hiện mình đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, ánh mắt của phóng viên báo đài, cùng những ngôi sao khác đang có mặt đều đổ dồn về phía bên này, có vẻ cũng rất hiếu kỳ, Hề Gia Vận cực chẳng đã, bèn bất đắc dĩ nói: "... Bọn nhỏ chắc là gọi bừa thôi."
Giọng của cậu không lớn, vốn chỉ có mấy người xung quanh mấy mới nghe thấy được, nhưng nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đâu phải em bé loài người bình thường, đương nhiên là nghe rõ mười mươi, hai đứa nó lập tức mở to mắt, lần này ngược lại là nhóc Kỳ Lân lên tiếng trước.
"Không phải mà!" Nhóc Kỳ lân vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Hề Gia Vận, ngẩng đầu mềm mềm nói: "Là con nè, Gia —— Mẹ!"
Nhóc Kỳ Lân vẫn còn nhớ, nhân viên công tác nói phải có ba mẹ dẫn vào chúng nó với được tham gia buổi lễ bên trong, cho nên lập tức sửa miệng gọi mẹ, nhóc Phượng Hoàng thấy thế cũng bạch bạch bạch chạy qua, nhưng nhóc Kỳ Lân đã chiếm hết chỗ quanh Hề Gia Vận rồi, nó không ôm được vào đâu cả, nhóc Phượng Hoàng lập tức cảm thấy không vui.
Nó hai tay hai chân dùng sức kéo nhóc Kỳ lân ra, đẩy về phía sau, nhóc Kỳ Lân vội cuống quýt ôm chặt lấy Hề Gia Vận, nhất quyết không chịu buông tay, nhóc Phượng Hoàng kéo mấy lần đều không được, thở phì phì lao thẳng đến!
Nhóc Phượng Hoàng vốn chỉ muốn chiếm chút chỗ cho mình thôi, nó cũng muốn được ôm, nhưng mà nó dùng sức mạnh quá, Hề Gia Vận bị đụng trúng, lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng may có Phó Tư Diễn giơ tay đỡ, cậu mới đứng vững lại được.
"Con..."
"Kỳ Lân thối!"
Nhóc Phượng Hoàng phùng mang trợn mắt thở phì phì, chỉ hận không thể uýnh nhóc Kỳ Lân ngay tại trận, Phó Tư Diễn thấy thế lập tức tách hai đứa ra, từ phía sau ôm lấy nhóc Phượng Hoàng, chờ hoàn hồn lại, hình như anh nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày hơi nhướng lên, quay lại nhìn Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận cũng cứng đờ lại.
Kỳ Lân thối? ?
Nhóc Kỳ Lân? ? ? ?
Hề Gia Vận cúi đầu, không thể tin nổi.
Bé con đang ôm chân cậu, vo cùng chăm chú nhìn lên, đôi mắt tròn xoe đen láy như ướt nước, giống hệt một chú cún con, dường như chỉ cần ngoắc ngoắc tay là nó sẽ vui vẻ chạy theo cậu, còn một bé con khác ——
Nó đang bị Phó Tư Diễn ôm lên, hai chân nhỏ còn không ngừng quẫy đạp, nó tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, tóc lên đầu cũng có mấy lọn màu đỏ tím lúc ẩn lúc hiện, trông vừa hung hăng vừa đáng yêu, bộ dạng giương nanh múa vuốt này thực sự y chang nhóc Phượng Hoàng, không, phải nói là giống nhau như đúc.
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận: "......"
Cậu nhìn Phó Tư Diễn, muốn xác nhận lại suy đoán trong đầu mình.
Phó Tư Diễn khẽ gật đầu.
Hề Gia Vận: "..."
Thiếu chút nữa không không giữ được biểu cảm trên mặt nữa rồi.
Vừa rồi còn nói hai bé con này đùa giỡn gọi bậy, bây giờ, Hề Gia Vận chỉ có thể dùng chút lý trí hiếm hoi còn sót lại của mình, cố gắng ra vẻ bình tình bổ sung lại với cánh phóng viên: "... Bọn nó là cháu trai tôi."
"Không phải! Không phải cháu trai!" Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thế, lập tức quên cả giãy dụa, chỉ sợ không thể đi vào bên trong, nhanh chóng sửa lại lời Hề Gia Vận, "Chú là mẹ của con mà!"
Xong nó lại chỉ vào Phó Tư Diễn, lớn tiếng nói: "Còn đây là ba con!"
Nhóc Kỳ Lân cũng gật đầu lia lịa, "Mẹ —— ơ ơ ơ."
Đây là hiện trường chết chóc gì chứ!?
Hề Gia Vận suy sụp, cậu dùng một tay bịt miệng nhóc Kỳ Lân, quả thực không thể đối diện thêm với ống kính một giây một phút nào nữa, lập tức ôm nhóc Kỳ Lân chạy trối chết.
Cậu đi rồi, trong ống kính chỉ còn lại Phó Tư Diễn cùng nhóc Phượng Hoàng đang được ôm trong tay anh. Phó Tư Diễn trái lại vẫn hết sức bình tĩnh, nhóc Phượng Hoàng vội vã muốn đuổi theo Hề Gia Vận, giục giã mấy lần, Phó Tư Diễn mới nhấc chân đi theo.
Triệu Tình nhìn thấy toàn bộ từ đầu đến cuối, ngốc ngốc đứng ngay đơ ra như khúc gỗ.
Ối ông trời ơi.
Môi Triệu Tình giật giật, cô thực sự muốn nói cái gì đó, nhưng trường hợp như này, cô thực sự chưa từng gặp phải.
——Phát sóng trực tiếp a a a ! ! !
Lễ trao giải tối này tiến hành phát sóng trực tiếp đó!
Hai mắt Triệu Tình tối sầm lại.
Cháu trai gọi bừa chỉ là chuyện nhỏ, gọi thành ba mẹ cũng không sao, sao là vì cái gì mà một đứa gọi giám đốc Phó là ba, một đứa gọi Gia Gia là mẹ? ? ?
Thái độ của giám đốc Phó cũng ngầm đồng ý theo, này không phải cố tình công khai quan hệ của hai người à! ?
Tuy là chương trình giải trí lần trước đã khiến rất nhiều người có suy đoán về mối quan hệ của Hề Gia Vận cùng Phó Tư Diễn, nhưng vì gần đây Hề Gia Vận đang nghỉ ngơi, nên vẫn chưa có câu trả lời chính xác cho chuyện này, hôm nay tới lễ trao giải cũng là lần đầu tiên cậu lộ mặt từ lúc đó, Triệu Tình còn cố ý liên hệ trước với phóng viên, để họ đừng hỏi những câu hỏi liên quan tới chuyện kia.
Kết quả là tình yêu của họ lại không cho người ta có cơ hội trở tay, lấy phương thức này tuyên bố ra bên ngoài? ? ?
Không, không những chẳng kịp trở tay, mà quá trình còn vô cùng ly kỳ.
Con trai cũng có luôn rồi đó!
Đầu Triệu Tình như muốn nứt ra.
Không cần nhìn điện thoại cô cũng biết bây giờ trên mạng đang điên cuồng thế nào!
Sự thực chứng minh, Triệu Tình đoán rất chuẩn.
Trên một diễn đàn nổi tiếng, năm phút trước, topic đứng đầu là ——
[ Tới lưng rồng [1] rồi! Các chị đẹp bắt đầu đi thảm kìa!]
[ Nhiều người dã man.jpg]
[ Tạo hình của Đào Tùng thật là xinh đẹp! Chuyên viên makeup của cô ấy thực sự quá thần sầu.]
[ Khương Lộ cũng tới à? Không phải cô ấy không có đề cử à?]
[ Oa, Kỷ Vịnh và em gái Sơn Lộ đụng hàng với nhau, ôi chao, chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi, đánh đến nơi rồi!]
...
Trong bầu không khí tưng bừng này, trong micro phát sóng trực tiếp thu được hai giọng nói ——
"Ba!"
"Mẹ!"
Hình ảnh phát sóng rõ ràng dừng lại vài giây, sau đó ống kính nhắm hai vào hai bạn nhỏ, sau đó dọc theo tầm nhìn của bọn nó, chiếu thẳng về phía Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn.
Vừa rồi mọi người còn đang bàn tán rôm rả, comment nhiều đến nỗi quản lý diễn đàn không kiểm soát nổi chỉ có thể mặc kệ, vậy mà trong lúc này, toàn bộ đều tạm ngừng, trầm mặc trong mấy giây, không có comment mới nào được đăng lên thêm, mãi đến khi hai bé con kia đồng loạt nhào về phía Hề Gia Vận, mọi người mới lấy lại tinh thần!
[ ? ? ? Ơ hơ, tôi có nghe nhầm không? Ba? ? Mẹ? ?]
[ Hai bé con này đang gọi ai thế? ? Gia Gia với giám đốc Phó à? ? ?]
[ ... Nếu như không có gì sai sót, thì đúng là đang gọi hai người họ đấy.]
[ Gia Gia không phải đang nghỉ ngơi sao, bị giám đốc Phó làm cho to bụng à!? (Bắt đầu lan truyền tin đồn thất thiệt) ]
[ Sinh tử văn ngoài đời thực? ? Fan CP quẩy lên!]
[ Các chị em ơi, chẳng lẽ chỉ có mình Mị nhìn thấy, ban nãy giám đốc Phó ôm eo đỡ Gia Gia à!?]
[ ! ! ! Ôm eo ôm eo! Làm tròn số chính là "Làm rồi"!]
[ Ban nãy lúc Gia Gia ngớ ra, giám đốc Phó cúi đầu nhìn ẻm, giống như bị biểu cảm của Gia Gia làm cho thấy đáng yêu vậy, ảnh khẽ cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng vô đối luôn! ! !]
[ Chị em, chị em YY đỉnh quá! ! !]
[ Tôi chết mất thôi, tôi chết mất thôi! ! !]
...
[ Ồ hố, Gia Gia nói là cháu trai kìa.]
[ Cháu trai thì có gì mà phải xấu hổ? Hai tai Gia Gia đều đỏ như gấc luôn, nhất định đó là con của cậu ấy và giám đốc Phó!]
[ Có lý, bằng chứng quá rõ ràng ha ha ha ha ha.]
[ Nói đến cái này, gần đây chỗ nào cũng có tin hai người họ kết hôn (Không chắc lắm), ngay cả buổi lễ hôm nay Gia Gia cũng đến tham dự cùng với giám đốc Phó, hoàn toàn không có ý định tránh hiềm nghi, ôi chao.]
[ ! ]
[ Các chị em, các chị em có phát hiện chuyện gì chưa! ! !]
[ ... Đệch. Thật đất. Lần trước tui ship một CP BG, khắp nơi đâu đâu cũng là tin hai người họ diễn giả thành thật, kết quả hôm sau cùng tham gia một hoạt động, bọn họ còn cố ý tách ra, một người đến trước một người đến sau để tránh né, kết quả chả được bao lâu đã công khai, còn Gia Gia thì hoàn toàn không tránh né gì luôn!]
[ Đâu chỉ không tránh hiềm nghi thôi đâu, giám đốc Phó còn nhân cơ hội ôm Gia Gia ngay trước mặt ống kính phóng viên kìa, hai lần rồi!]
[ Đúng đúng! Mỗi lần hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện là đều không kiềm được khoe ân ái! Lần trước trên show giải trí thì bà Phó, Phó phu nhân các kiểu, lại còn đeo nhẫn chứ, lần này thì lại lòi ra hai bé con xinh giai, cặp đội đáng ghét này sao cứ rải cơm chóa cho chúng ta thế nhở! Tui có là giả thì bọn họ cũng không giả được đâu!]
[ ! Các chị em chờ đã, mọi người nhìn tay của Gia Gia kìa, yêm phát hiện ra một thứ vô cùng hay ho nhá, mọi người soi xem có phải em mắt mờ nhìn nhầm không.]
[ ... ... ... ]
[ Đậu má!]
[ Nhẫn! ! ! Nhẫn của giám đốc Phó trên show, Gia Gia vẫn còn đeo kìa! ! ! ! Tôi... %¥#&(*... )*]
[ Công khai, này chính là công khai đúng không! ?]
[ Đâu chỉ là công khai thôi đâu. Gia Gia bày tỏ: Đã kết hôn, con trai: có hai đứa.]
[ Fan CP đâu, quẩy lên! Gia Gia dùng hành động nói rõ bọn họ là người một nhà, tình cảm không cần che giấu, thoải mái phát đường rải cơm chóa cho chị em chúng ta kìa (Ôm tim) (Ôm tim) ]
[ Còn biết nói gì nữa đây? Chỉ có thể nói tôn trọng tình yêu!]
[ Tôn trọng tình yêu!]
...
Trên mạng loạn thành một mảnh, Hề Gia Vận lại chỉ thấy muốn chết.
Cậu vội vàng đi vào, tránh khỏi ống kính trực tiếp rồi, Hề Gia Vận mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhóc Kỳ Lân không biết nhân viên chăm sóc của mình bị làm sao, nhưng nó mơ hồ có cảm giác là do nó làm sai, nó bất an chớp chớp mắt, "Gia Gia..."
Giờ mới biết gọi là Gia Gia à, nhưng mà Gia Gia đã chết từ nãy rồi. Cậu cúi đầu xuống, nhéo nhéo hai má nhóc Kỳ Lân, bất đắc dĩ nói: "Sao hai đứa vừa nãy lại gọi lung tung như thế hả?"
Nhóc Kỳ Lân ngây thơ vô tội trả lời: "Có một chú không cho bọn con đi vào, chú ấy nói phải được ba mẹ dẫn theo thì mới được, bọn con muốn xem Gia Gia nhận thưởng!"
Hề Gia Vận: "..."
Thì ra là như vậy.
Nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng chỉ có thể hiểu được ý bên ngoài, không biết ý của nhân viên công tác thực ra là nói bọn nó phải có người lớn trong nhà ở bên cạnh.
Hề Gia Vận thở dài.
Còn biết làm sao bây giờ?
Con trai mình nuôi, có xấu hổ muốn chết thì cũng phải chịu.
Hề Gia Vận hỏi nhóc Kỳ Lân: "Sao mấy đứa lại biến thành như vậy?"
Nhóc Kỳ Lân không biết nói dối, nó căng thẳng nói: "Thao Thiết, trái cây Thao Thiết làm rơi."
Hề Gia Vận: "?"
Cậu trầm mặc vào giây.
Sao Thao Thiết lại làm rơi đồ, Hề Gia Vận còn không biết sao, nhất định là bị uýnh đòn rồi.
"Các con nha..."
Hề Gia Vận dở khóc dở cười: "Lần sau không được phép bắt nạt Thao Thiết nữa."
Vừa dứt lời, nhóc Phượng Hoàng đã lao đến như một cơn gió, tiện thể dạy dỗ hai nhóc con này luôn, Hề Gia Vận kéo nhóc Phượng Hoàng lại, nói lại với nó một lần nữa: "Cả con nữa, con cũng không được bắt nạt Thao Thiết nữa."
Nhóc Phượng Hoàng, mở to hai mắt, cậy ngay không sợ chết đứng nói: "Con không có bắt nạt nó! Con chỉ nói cho nó biết làm thú thì phải có đạo đức, không được mơ ước nhân viên chăm sóc của thú khác!"
Hề Gia Vận: "... Nó không mơ ước, có chỉ muốn ăn cơm thôi."
Nhóc Phượng Hoàng lầm bầm: "Vậy cũng không được."
Hề Gia Vận vỗ nhẹ nó mấy cái, "Con không cho nó ăn, nó lại càng nhớ mãi không quên, sau này sẽ tìm mọi cách liên lạc với chú, còn không bằng cho nó ăn một lần, để nó thỏa mãn tâm nguyện, sau này sẽ không xuất hiện nữa."
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế cũng có lý, nó mặt nhăn mày nhíu một lúc lâu, mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được."
Hề Gia Vận lại vỗ vỗ nó thêm mấy cái nữa, vuốt mấy cọng tóc đỏ đang vểnh ngược lên của nhóc này xuống, hỏi: "Bé Nhai Tí đâu rồi? Không phải nó đi với hai đứa con à?"
Nhóc Phượng Hoàng hầm hừ nói: "Con vịt thối, nó chơi xấu! Nó lén lút chuồn vào trước rồi!"
Hề Gia Vận: "Hả? Nhai Tí vào rồi sao?"
Nhóc Phượng Hoàng: "Đúng thế! Cái người hai chân đáng ghét kia không cho bọn con vào, con vịt thối nói với bọn con, là nó sẽ giúp đánh lạc hướng cái người kia, để bọn con trộm chạy vào, cuối cùng nó lại..."
Hề Gia Vận căn bản không nghe nhóc Phượng Hoàng đang nói gì gì, cậu vừa nghe đến đoạn nhóc Nhai Tí cũng đến thì lập tức thấy không yên lòng.
Nhóc Nhai Tí là một đứa sợ giao tiếp xã hội, trong này nhiều người như vậy, liệu nó có bị dọa sợ không?
Hề Gia Vận nhíu mày, nhìn quanh bốn phía.
Phó Tư Diễn hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Hề Gia Vận trả lời: "Em lo cho bé Nhai Tí, nó sợ người lạ."
Phó Tư Diễn nhìn đồng hồ nói với Hề Gia Vận: "Em lại chỗ ngồi trước đi, tôi đi tìm nó."
Hiện trường có không ít phòng viên báo đài, hơn nữa cậu vừa xuất hiện đã gây ra sự kiện mất mặt kia, vào muộn nữa thì đúng là không tốt lắm, do dự mấy giây, Hề Gia Vận gật đầu, lại không yên tâm hỏi: "Anh nhận ra được nó không?"
Phó Tư Diễn vỗ nhẹ lên đầu nhóc Phượng Hoàng một cái: "Nó đi với tôi."
Nhóc Phượng Hoàng cực kỳ không vui, "Tại sao, tui không muốn đi!"
Phó Tư Diễn bình tĩnh nói: "Con là cảnh điểu, lúc nào cũng phải thực hiện nghĩa vụ của mình."
Nhóc Phượng Hoàng: "..."
Nó hậm hực không vui nói: "Thôi được rồi."
Nhóc Phượng Hoàng xụ mặt đi mấy bước, sau đó lại ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Diễn: "Nếu mà tìm được tui muốn có cờ thưởng!"
Phó Tư Diễn: "?"
Nhóc Phượng Hoàng tỏ vẻ thành thật nói: "Nhận được cờ thưởng là sẽ có thêm cả tiền thường nữa, tui còn muốn góp tiền nuôi Gia Gia!"
Hề Gia Vận nghe xong, chỉ cảm thấy không biết phải nói gì.
Phó Tư Diễn lại khẽ mỉm cười, không phũ nhóc Phượng Hoàng nữa, gật đầu với nó: "Được, con tìm được, chú tặng cờ khen thưởng cho con."
Nhóc Phượng Hoàng nhìn anh một cái, nghiêm mặt nói: "Vậy tui đi làm việc nha! Không cho chú quên, nếu không tui không đồng ý cho Gia Gia lấy chú đâu đó!"
Có cờ khen, có cả tiền thường, nhóc Phượng Hoàng rốt cục cũng mãn nguyện, dưới chân như có gió, Phó Tư Diễn quay lại nhìn Hề Gia Vận vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, cười nhẹ với cậu, ý tứ rất rõ ràng ——
Anh thu phục được nhóc Phượng Hoàng rồi.
Hề Gia Vận còn chưa đi, đúng là vì còn chút bất an, cậu thấy thế bèn gật đầu, sau đó mới dắt nhóc Kỳ Lân đi tìm vị trí của mình.
Dù sao cũng là lễ trao giải, ban tổ chức đã sớm sắp xếp chỗ ngồi cho từng khách mời một, Hề Gia Vận ngồi ngay hàng thứ ba, cậu đi tới đó, bên trái là đoàn làm phim "Phù Dung", Tôn Văn Văn ngồi kế bên cạnh cậu, phía bên phải là đoàn làm phim "Khổng tước ngủ trên gác cao", Mạnh Sanh đang ngồi đó.
Hề Gia Vận đi tới, chào hỏi với hai người: "Đã lâu không gặp."
Tôn Văn Văn và Mạnh Sanh cùng lên tiếng: "Lâu rồi không gặp nha."
Bắt chuyện với nhau xong, cả hai cô đều nhìn về phía nhóc Kỳ Lân cười không ngậm được mồm, Hề Gia Vận dám chắc hai cô không phải nhìn thấy cảnh phát sóng trực tiếp thì cũng là xem được tin tức trên mạng, chỉ đang bó tay bất lực nói: "Là cháu trai em, thật sự là cháu trai."
"Bọn chị biết nha!" Tôn Văn Văn cười hì hì nói, "Dù sao Gia Gia có muốn sinh cũng đâu có sinh được."
Hề Gia Vận: "...
Thực ra Tôn Văn Văn và Mạnh Sanh chủ yếu muốn hỏi chuyện của Hề Gia Vận với Phó Tư Diễn, nhưng mà thấy Hề Gia Vận ngại ngùng quá đỗi nên mới thôi không hỏi nữa, dù sao trạng thái của hai người họ, ai nấy đều thấy rõ như ban ngày —— lại là một cặp đôi đáng ghét, tình cảm hoàn toàn không thèm che giấu, họ cũng chẳng cần hỏi nhiều mà làm gì.
Mạnh Sanh bèn thay đổi đề tài, giơ ngón cái với Hề Gia Vận: "Đúng đúng đúng, diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất nói gì cũng đúng hết."
Thực ra được đề cử cùng lúc hai hạng mục, Hề Gia Vận cũng rất bất ngờ, nhưng mà tâm lý cậu vững vàng, cảm thấy được đề cử đã là khen ngợi đối với mình rồi, nên dù kết quả có thế nào, cậu cũng có thể vui vẻ tiếp thu.
Hề Gia Vận nhoẻn miệng cười, "Chắc là do em may mắn."
Cậu trước đây không bao giờ dám nói những câu kiểu này, chính là sau khi mấy nhóc con nhà cậu xuất hiện, cậu mới bắt đầu đổi vận, nghĩ tới đây, Hề Gia Vận cúi xuống nhìn nhóc Kỳ Lân đang ngoan ngoãn ngồi tựa trong ngực cậu, nhóc Kỳ lân dường như cũng cảm giác được, ngước đầu lên, cười toe một cái với Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, lại nghe Mạnh Sanh nói: "Không, những cái khác thì đúng là số của Gia Gia rất may mắn, nhưng diễn xuất của cậu thực sự rất có hồn."
Tôn Văn Văn cực kỳ tán thành với cậu này: "Trước cậu dạy chị một ít kỹ xảo, đến bây giờ chị vẫn còn đang dùng đây, thật sự rất hữu dụng, hôm nào cậu lại dạy chị thêm một tí đi."
Mạnh Sanh cũng vội nói theo: "Cả chị nữa, cả chị nữa, cho chị theo với, chị cũng muốn nâng cao kỹ năng thêm."
Trò chuyện một lúc, đèn rọi bên trên "Phụt" một tiếng, đột ngột tối lại, MC đi lên trước sân khấu.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu.
MC nói cái gì Hề Gia Vận cũng không tập trung lắm, Phó Tư Diễn vẫn chưa thấy trở lại, vậy là vẫn chưa tìm được nhóc Nhai Tí, thành ra Hề Gia Vận có chút thất thần.
Bỗng, Tôn Văn Văn huých nhẹ Hề Gia Vận một cái.
Hề Gia Vận nhìn về phía cô, Tôn Văn Văn điên cuồng nháy mắt với cậu, ra hiệu cho cậu biết ống kính đang quay tới bên này, lúc đó Hề Gia Vận mới miễn cưỡng lên tinh thần, mỉm cười.
Ống kính vừa dời đi, Tôn Văn Văn vội vàng sáp lại nói: "Gia Gia, trường hợp như này mà cậu còn thất thần được —— Chúc mừng nha!"
Mạnh Sanh cũng nói: "Ổn, quá ổn luôn!"
Hề Gia Vận bối rối hỏi: "Sao thế ạ?"
Tốn Văn Văn hớn hở nói: "Vốn giải thưởng đầu tiên được công bố là giải diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng MC nói, giải này sẽ được để lại công bố cuối cùng, giải thưởng công bố cuối cùng không phải là nam chính xuất sắc nhất sao? Sau đó lại còn lia ống kính về phía cậu, này nhất định là đang ám chỉ —— giải diễn mới với giải nam chính xuất sắc nhất kia, có ít nhất một cái là của cậu! Cho dù không phải 100% thì cũng đã chắc đến 80% rồi!"
Hề Gia Vận buồn cười hỏi: "Thế nhỡ rơi vào 20% kia thì sao?"
Tôn Văn Văn: "Fan của cậu nhất định sẽ xé xác ban tổ chức ra, ai kêu bọn họ dám lừa người hâm mộ!"
Hề Gia Vận: "... Vậy phiền chị rồi."
Bọn họ trò chuyện một hồi lâu, Hề Gia Vận thực sự đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài tìm nhóc Nhai Tí, cậu nói với nhóc Kỳ Lân: "Con ngồi đây chờ chú nhé, chú đi tìm nhóc Nhai Tí, một lát là về ngay."
Nhóc Kỳ Lân nghe thế, mở to hai mắt, "Gia Gia, con cũng muốn đi."
Hề Gia Vận nghĩ một chút, gật đầu đứng lên, Mạnh Sanh thấy cậu muốn đi bèn vội kéo người lại, "Gia Gia, cậu định đi đâu vậy?"
Hề Gia Vận nói: "Bé Nhai —— Còn một đứa cháu của em cũng tới, nhưng không biết nó chạy đâu mất rồi, giám đốc Phó không tìm được nó, em định ra ngoài tìm thử một chút."
Mạnh Sanh vốn định nói giờ mà cậu đi nhỡ bỏ lỡ lúc MC đọc tên thì sao, nhưng vừa nghe thấy là đứa nhỏ đi lạc, không tìm được, thì vội giục: "Vậy cậu nhanh đi đi —— Để chị đi tìm cùng luôn?"
Hề Gia Vận lắc đầu, "Không cần đâu, em đi tìm nhân viên công tác, nhờ họ kiểm tra camera an nình giùm là được."
Mạnh Mạnh nghe vậy mới thôi, cô nghiêng người sang, để Hề Gia Vận có lối ra.
Hề Gia Vận nắm tay nhóc Kỳ Lân, dẫn nó đi ra.
Không biết có phải nhân viên công tác đều đi ra phía sau hậu trường rồi hay không, Hề Gia Vận đi mãi mà không gặp được lấy một ai, cậu nhíu mày nhìn quanh tìm kiếm, mãi đến khi nhóc Kỳ Lân đột nhiên lắc lắc tay cậu, "Gia Gia, Phó Thế Hiển tới kìa!"
Hề Gia Vận: "?"
Cậu vô thức quay sang.
Người đàn ông cao lớn rắn rỏi đi về phía bên này, bên chân anh còn có hai bé con đang lũn cũn bám theo, một đứa xị mặt trề mỏ ra, trông rất là không được vui, một đứa mím mím môi, nhút nhát đi theo sau.
Hề Gia Vận cùng Phó Tư Diễn hai mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ đến chuyện nhóc Kỳ Lân gọi anh là Phó Thế Hiển, Hề Gia Vận không nhìn được bật cười, bước chân của Phó Tư Diễn hơi ngừng lại, hỏi cậu: "Em cười gì thế?"
Hề Gia Vận vừa lắc đầu, vừa hỏi: "Bé Nhai Tí hả?"
Không thể không nói, dù ba đứa nhóc biến thành hình người thì vẫn giữ lại đặc điểm riêng của mỗi đứa.
Ví dụ như, đôi mắt tròn xoe kia của nhóc Kỳ Lân, giống hệt như lúc nó còn trong hình dáng động vật vậy, nhóc Phượng Hoàng cho dù đã biến thành hình người hai chân thì vẫn kiên quyết một lòng, làm một con người điệu đà đỏm dáng, trên đầu còn gẩy mấy lọn light đỏ, còn nhóc Nhai Tí thì dáng người mảnh dẻ, cun cút bước theo phía sau, căng thẳng siết chặt tay áo, rõ ràng là đang trong trạng thái sợ sệt cùng phòng bị, mãi đến khi nó nghe thấy Hề Gia Vận gọi mình.
Nhóc Nhai Tí ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức sáng bừng lên.
Vẻ sợ sệt cùng nhát gan lúc trước hoàn toàn biến mất, trong mắt nhóc Nhai Tí chỉ còn dư lại mong đợi và tin cậy, Hề Gia Vận thương nó, lập tức đi tới ôm nhóc con này vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Sợ lắm à?"
Nhóc Nhai Tí lập tức chui tọt vào lòng cậu, khẽ gật đầu một cái thật nhẹ, "Người nhiều ơi là nhiều."
Hề Gia Vận an ủi nó: "Bọn chú đến rồi, không phải sợ."
Cậu nhẹ nhàng vỗ về nhóc Nhai Tí, đang muốn đứng lên thì nhóc con này lại túm chặt lấy vạt áo cậu, không muốn buông tay, Hề Gia Vận chỉ cho là đứa nhỏ sợ giao tiếp xã hội này đang hoảng sợ, bèn ôm nó lên, "Đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi."
Nhóc Nhai Tí tựa cằm lên vai cậu, "Dạ" một tiếng rất nhỏ rất khẽ.
Nghe tội nghiệp khủng khiếp.
Nhưng nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân đều biết, tất cả đều là vờ vịt hết!
Con vịt thối này đang lừa Gia Gia!
Hai đứa nó thở phì phì trừng mắt nhìn nhóc Nhai Tí.
Nhóc Nhai Tí nhìn hai đứa nó một cái, cố ý cọ cọ trong lồng ngực Hề Gia Vận mấy lần liền, trên mặt hiện đầy vẻ ——
Tui đang được Gia Gia ôm trong lòng, hai đứa mi thì tính là đồ yêu quái gì chứ!?
Rặt một bộ được chiều sinh hư.
Nhóc Phượng Hoàng tức đến độ muốn phun lửa, nhóc Kỳ Lân cũng tức giận trợn trắng cả mắt, cùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc của mình đáp lại khiêu khích của nhóc Nhai Tí ——
Mi mới là đồ yêu quái! Tui là thần thú may mắn Kỳ Lân!
Nhóc Nhai Tí không thèm để ý, cho dù nó có là hung thú thì làm sao, đứa được Gia Gia ôm vẫn là nó, nhóc Nhai Tí hất đầu một cái, tìm tư thế thoải mái hơn, rúc trong ngực Hề Gia Vận, le lưỡi với nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân.
Nhóc Phượng Hoàng chính là một đứa nhỏ nóng tình, thấy thế thì chỉ muốn nhảy dựng lên uýnh nhau với nhóc con kia.
May là Hề Gia Vận biết bọn nó hay tị nạnh với nhau, mình ôm một đứa, hai đứa kia nhất định sẽ không vui, bèn đúng lúc rút một tay ra, vỗ về an ủi hai đứa kia, lúc này mới miễn cưỡng dập tắp được lửa giận của nhóc Phượng Hoàng.
Hề Gia Vận nói: "Được rồi, chúng ta đi vào nhé?"
Phó Tư Diễn gật đầu, "Ừ."
Nhóc Phượng Hoàng không được ôm, bèn nhất quyết đòi phải nắm tay Hề Gia Vận, nhóc Kỳ Lân thì túm vạt áo cậu, tung tăng hơn hở nói: "Cùng Gia Gia đi nhận thưởng nha!"
Hề Gia Vận cong mắt cười, "Ừ, theo chú đi nhận thưởng."
Dứt lời, Hề Gia Vận bèn liếc sang nhìn Phó Tư Diễn đang đi cạnh mình, đúng lúc Phó Tư Diễn cũng đang chăm chú nhìn cậu, mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Hề Gia Vận cũng cười với anh, sau đó mới một lần nữa quay vào hội trường.
Trong nháy mắt cậu vừa đi vào, MC trên đài cũng đồng thời lên tiếng: "Năm nay có người được đề cử đồng thời cả giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất, điều này thực sự vô cùng hiếm thấy trong mấy năm gần đây!"
"Không, không phải là hiếm thấy mà thực sự chưa từng có tiền lệ như vậy!" MC dừng lại một chút, hỏi khách mời bên dưới: "Mọi người biết chuyện còn khó tin hơn là gì không?"
MC đột nhiên quay lại, giơ micro lên thật cao nói: "Người này, được đề cử ở hai hạng mục cùng lúc, cũng đồng thời đạt được cả hai giải thưởng này! Hãy để chúng ta được chúc mừng anh ấy ——"
"Hề, Gia, Vận."
_________________
[1] Lưng rồng trích trong câu: Trái là Thanh Long, phải là Bạch Hổ, trước là Chu Tước, sau là Huyền Vũ. Sương giáng nước khô tìm không thấy, xuân hạ nước cao hiện lưng rồng. Hạ đinh!
(Tôi tra trên baidu thì thấy từ này được nhắc đến trong Đạo mộ bút ký, bên dưới là giải thích lấy từ nhà vongtinhdai.wordpress)
Đoạn thoại này, là đạo Ngô Tam Tỉnh đọc lúc phân kim định huyệt. Trong phong thủy, "trái Thanh Long phải Bạch Hổ trước Chu Tước sau Huyền Vũ", chỉ ra phần mộ là trung tâm, bên trái là núi Thanh Long, bên phải là núi Bạch Hổ, thà gọi Thanh Long áp vạn trượng, cũng không thể để Bạch Hổ cao một thước, trước Chu Tước, sau Huyền Vũ, chính là Huyền Vũ phải có rồng đến, Chu Tước phải có thể hộ chủ. "Sương giáng nước khô tìm không thấy, xuân hạ nước cao hiện lưng rồng" xuất từ 《Hám Long Kinh》chuyên ngôn long mạch quấn quanh địa hình, chia làm chín tinh là Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, Tả Phụ, Hữu Bật; bảo điện Long Lâu là thuật ngữ phong thủy học của dân tọc Hán – "khởi tổ của rồng tất là núi cao, phần nhọn là Long Lâu, bằng phẳng là bảo điện.". Tham Lang là sao đầu tiên trong Bắc Đẩu, Thiên Cương là đuôi của Bắc Đẩu thất tinh, đều là thuật ngữ định phương vị trong tiếng lóng.