Những đêm dài lửng lơ quên ngủ
Có kẻ khờ lặng lẽ đếm mộng mơ,
Nỗi buồn kia canh cánh tự bao giờ
Mà lại để chênh chao tràn lên mắt?
Chúng ta là bọn trẻ con loắt choắt,
Cứ cả thèm và chóng chán thế thôi,
Dễ nâng niu thứ cảm xúc nửa vời
Rồi ném đi - chẳng chần chừ gì cả.
Cứ mặc kệ những cơn mưa tầm tã
Gieo lên vai, lên tóc ai rối bời,
Chen vào giữa dòng người đương hối hả,
Chợt nghe lòng nén một tiếng chơi vơi.
Cuộc đời mà, luôn tất bật ngược xuôi
Em nghĩ sao nếu mình thôi rong ruổi,
Thôi tạm bợ, xem nhau là sau cuối,
Tay trong tay cùng sóng bước bên đời.
Nhưng trước hết thì
Ngủ đi đã nhé,
Em ơi!
Long Xuyên, 13 / 07 / 2022