Em sợ lắm một ngày mình chết trẻ,
Những ước mơ bất chợt hoá xa vời,
Những buồn vui rơi lại ở bên đời,
Em sẽ đi cùng hai bàn tay trắng.
Em sợ lắm một ngày không chiến thắng,
Cơn bão lòng cứ vậy - vẫn lớn dần,
Em không cười và cũng không buồn giận:
Em không còn giữ lại được bản thân.
Em sợ lắm một ngày nào rất gần
Em sẽ đi khi mà đương xuân sắc,
Nỗi đớn đau từ những điều vụn vặt
Hoá bao la qua mỗi tháng mỗi ngày.
Em sợ lắm nếu như có một ngày
Em mất đi khi em còn ngay đấy:
Mắt dõi theo bầu trời xanh kia mãi
Mà lòng thôi lơ lửng với ngàn mây.
Long Xuyên, 06 / 11 / 2022
*
Tôi không phủ nhận việc đôi khi tôi dễ nhạy cảm đến mức có thể bật khóc huhu vì một chuyện bé tẹo như cái móng tay. Tôi xem đấy là một phần tính cách của tôi, vì cái biểu hiện này cũng lâu rồi và nó chả ảnh hưởng gì mấy đến cuộc sống thường ngày nữa. Nhưng đến một hôm tôi nhận ra mình buồn đến mức muốn khóc mà không khóc được, trong đầu cứ loáng thoáng loé lên cái suy nghĩ cần phải làm một bài test tâm lý, thì tôi biết ngay rằng tôi thực sự không ổn rồi. Sau đó thì tôi đột nhiên thấy hơi sợ. Không phải tôi sợ phải đi gặp bác sĩ rồi, mà tôi sợ tôi sẽ hoàn toàn đổ gục trước những cơn bão lòng bên trong mình. Tôi sợ một lúc nào đó tôi ngắm nhìn bầu trời xanh trên đầu, tôi sẽ không còn tìm thấy vẻ đẹp của nó nữa.