Khung cửa sổ ở căn nhà cuối phố
Tại vì sao cứ mãi đóng im lìm?
Đã từ lâu nắng in tường loang lổ
Cây bưởi sau nhà vơi bớt tiếng chim...
*
Mùi hoa đưa vào gió những nỗi niềm
Em gửi người, nhưng người đâu chẳng thấy!
Chỉ còn khung cửa nhuộm màu nắng cháy,
Cứ im lìm qua mỗi độ gió bay.
*
Người ấy về chưa, góc đường quen
Căn nhà cuối phố, gió bay lên
Mảng tường loang lổ mùi hoa bưởi
Khung cửa bao năm chẳng sáng đèn.
*
Gửi bao nỗi nhớ ra tiền tuyến
Liệu người nghe được tiếng lòng em?
Liệu người còn nhớ mùi hoa bưởi
Mỗi đêm trăng sáng rụng bên thềm.
____________________
Tôi bị ấn tượng mạnh bởi "Hương thầm" của Phan Thị Thanh Nhàn:
"Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu vì sao không khép bao giờ..."
Trong một lần ngồi thả hồn ra cửa sổ lớp học, tôi bỗng dưng nghĩ đến người con gái trong bài thơ: đã định nhờ hương hoa bưởi nói hộ lòng mình, nhưng "chẳng dám trao". Cô ấy sẽ thế nào sau khi người cô đem lòng yêu thương đã ra đi vì tiếng gọi của Tổ quốc?
Nghĩ thế thôi, mà tôi lại ngẫu hứng gieo vần cho ý tưởng vừa mới chớm. Thế là bài thơ này ra đời.
Điều làm tôi bị ám ảnh luôn là khung cửa sổ đóng im lìm trên bờ tường phủ đầy rêu và dây thường xuân xanh mướt. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm khung cửa sổ ấy không khép lại. Và có lẽ cũng là lúc cô gái mong nhớ chàng trai nhất.
"Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi."
Liệu sau này họ có gặp lại nhau không? Đó vẫn là một bài toán mà chưa ai dám giải...