Anh đặt cọ lên trang giấy mềm:
Bức tranh tô dở vẫn lấm lem.
Lòng anh dằn vặt: "Sao không thể
Lại một lần nữa nắm tay em?"
Lá đổ đồi thông, mây kéo rèm,
Lung linh trăng rọi ánh sao đêm.
Vài nốt không lời xua yên tĩnh,
Đôi tiếng yêu thương hoá cũ mèm.
Hoa đã thôi rơi ở bên thềm,
Giấc mơ cũng thiếu chút ấm êm.
Thở dài thật khẽ, anh tự hỏi:
"Và sao không thể hết yêu em?"
Long Xuyên, 01 / 12 / 2022