Hình như em mất năm mười chín:
Đớn đau nuôi dưỡng em nên hình,
Nắng vàng thôi hôn lên cửa kính,
Hoa tàn trong đáy mắt lặng thinh.
Em gửi lòng mình vào mây trắng,
Nắng mưa khiến nó sớm cũ mèm,
Vậy mà vẫn không thôi lo lắng:
Tổn thương cứ thế chất chồng thêm.
Đàn cừu trăm con chờ được đếm,
Tháng năm vô nghĩa nhảy qua thềm,
Một sớm mai này không tỉnh dậy,
Mới biết rằng ngày cũng như đêm.
Em không biết nữa, khi em mất
Có ai thương xót hay nhớ về?
Có ai xem em là duy nhất
Của một kiếp người dài lê thê?
Có ai không màng lau nước mắt
Khi em yên giấc mộng đời mình?
Có ráng chiều nào mưa hiu hắt
Ai ngắm em chìm vào lung linh?
Hình như em mất năm mười chín:
Hồn đã hoá thành những đám mây,
Xác thân mục ruỗng đương còn đấy,
Sẽ tan biến đi,
nếu mai này...
Long Xuyên, 11 / 12 / 2022
*
Mọi người nghĩ sao nếu mình tạo một blog cá nhân trên Facebook, để không chỉ chia sẻ mấy vần thơ mình mà còn tâm sự đôi ba chuyện linh tinh khác nữa?
4