Chẳng biết nữa...
Một ngày trời không nắng,
Tớ ngủ quên giữa một ngọn đồi hoang
Lẩn quẩn trong giấc mộng chốn địa đàng
Tự hỏi bao giờ nắng mai ló dạng?
Ngọn đồi hoang bát ngát oải hương vàng
Tớ lang thang tựa kẻ khờ lạc lối
Mây trên đầu và muôn trùng gió nổi
Đẩy tớ đi
(dù chẳng muốn tí nào)
Sỏi đá lao xao
Hỏi vì sao tớ không hề dừng lại?
Chẳng biết nữa...
Bàn chân cứ bước mãi
Hướng đến nơi tớ đoán là tương lai.
Biết đâu được liệu một mai sẽ khác:
Nắng sẽ lên, tớ chẳng ngủ quên mình,
Bàn chân mỏi và cũng đầy vết xước...
Biết đâu được:
Tớ sẽ thấy bình minh.
Long Xuyên, 14 / 06 / 2023
*
Có lẽ mình "bỏ trốn" cũng hơi lâu rồi.
Không biết mình đã từng kể với ai rằng bản thân mình chỉ viết nổi khi bị nhấn chìm trong hàng ngàn hàng vạn cảm xúc tiêu cực và những đêm mất ngủ triền miên hay chưa, nhưng thực tế thì đúng vậy đó. Mình từng rơi vào một khoảng thời gian tuyệt vọng, vì không đạt được mục tiêu của bản thân và cũng một phần vì những yếu tố xung quanh tác động. Mình suy nghĩ thái quá và mình tự bóp nghẹt mình ở đó, trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra.
Mình làm mọi cách để tự hồi phục lại sau trận chiến với chính mình - bao gồm cả việc mình đặt bút xuống, xoá Wattpad và tạm không đụng đến việc sáng tác một thời gian. Bản thân mình biết đây là con dao hai lưỡi, vì nếu ngừng viết thì văn phong của mình sẽ mai một, và biết đâu được mình sẽ hoàn toàn biến mất luôn vì mình "chán" rồi.
May là mình vẫn có thể trở lại.
Cảm ơn các bạn, vì đã yêu thích mấy vần thơ của mình.
(và cảm ơn vì đã luôn ghé lại với mình)