Nếu anh yêu một nhà thơ lãng mạn,
Anh sẽ được đặc cách làm "nàng thơ",
Suốt ngày anh sẽ được nhớ và mơ,
Khi xa nhau sẽ có chờ và đợi.
Mà xa nhau là sầu cao diệu vợi,
Là nhốt mình vào nỗi nhớ chơi vơi,
Như cây xanh chẳng được thấy mặt trời...
Em chẳng muốn một cuộc đời như thế!
Vì Huy Cận làm em sầu nhân thế
Nên yêu em anh phải biết vỗ về,
Kẻo đọc thơ Xuân Quỳnh mà rơi lệ
Em chẳng biết thế nào để nguôi ngoai.
Cuộc tình nào cũng có chút đắng cay
Nhưng em mong chúng mình đừng như vậy.
Nếu anh gửi cho em một trang giấy,
Em sẽ lấp đầy bằng mấy vần thơ.
Nếu anh bảo rằng anh chán vu vơ
Thì hãy cùng em ngồi và mơ mộng.
Anh nghĩ xem: Căn nhà không quá rộng,
Có một khu vườn và nằm cạnh dòng sông.
Nhưng thế này vẫn cứ chán, đúng không?
Ngoài em ra còn nhiều người giống vậy.
Thế thì thôi, hai đứa mình mơ lại
Tìm con thác nào thay thế dòng sông.
Mỗi sáng dậy ngắm trời cao và rộng,
Thấy mặt trời hửng nắng ở đằng đông,
Nghe thác reo những bản nhạc khơi lòng
Và nắm tay nhau bên căn nhà lý tưởng.
Mà cuộc sống đâu như mình mường tượng,
Ở ngoài đường vẫn tất bật ngược xuôi.
Chẳng biết lúc nào mới có niềm vui
Khi bao giấc mơ bị vùi vào hiện thực...
Văn phong em không thiên về tả thực
Nên chúng mình cứ mặc kệ đời đi!
Trong thơ em, đời là vật vô tri
Còn yêu đương mới chính là chân lý.
Long Xuyên, 08 / 04 / 2018