Em có thể ngồi đây hàng giờ,
Ngắm những mảnh tình thơ đã cũ,
Tự hỏi những người từng đi qua thương nhớ
Có lần nào chợt thấy mình bơ vơ?
Em có thể xếp lại những vần thơ
Rồi cho vào một góc riêng bí mật.
Có những điều đối với em là duy nhất
Như mặt trời, như ánh mắt của anh.
Em nhớ một ngày nắng rất rất xanh,
Mây trắng bồng bềnh và anh ngồi ngay cạnh,
Tách cà phê hòa điệu buồn sóng sánh,
Anh bảo em rằng có thể chẳng còn anh...
Phố nhỏ gió hanh,
Thanh xuân chóng vánh,
Thời gian qua chậm, mà mấy độ hoa nở thắm cành.
Đất trời vẫn thế,
Nhưng em chẳng còn anh!
Long Xuyên, 21 / 06 / 2018