Có nỗi nhớ nào cũ lắm anh ơi,
Nỗi nhớ đầy vơi phơi mình trong bụi.
Có nỗi nhớ nào xanh tươi anh hỡi,
Nhuốm thời gian nhưng vẫn đẹp màu trời.
Nỗi nhớ có mấy màu,
Anh ơi, em không biết,
Em chỉ biết là tình mình bất diệt.
Em thương anh mà,
Anh có hiểu được không?
Bao ngày qua vật vã với bão lòng,
Tự thương mình sau bao năm ròng rã,
Tình trót trao mà người thì quên trả,
Năm tháng đoạn trường, người chẳng nỡ thương...
Có nỗi nhớ nào nhạt tựa khói sương,
Loáng thoáng vấn vương bóng người đáy mắt.
Có nỗi nhớ nào em đi góp nhặt,
Mang về thêu vá rồi đặt vào lòng.
Anh ơi,
Anh có nỗi nhớ nào không?
Nỗi nhớ của anh màu hồng hay xanh thẳm?
Và có bao giờ nó làm anh say đắm,
Vì nó gợi anh nhớ đến một người?
Cuộc đời mình lắm lúc chơi vơi
Mà nỗi nhớ của em thì rơi đầy trong mắt,
Những nỗi nhớ từ thanh xuân đã mất.
Anh biết không,
Nỗi nhớ đẹp màu trời...
Long Xuyên, 25 / 07 / 2018