Mấy Vần Thơ



Phượng đỏ rực góc sân trường năm ấy,
Dưới tán cây mình cùng ngắm mây bay,
Ve sầu kêu da diết những tháng ngày,
Mùa thi tới trong nắng vàng rực rỡ.

Mới ngày nào chúng mình còn bỡ ngỡ
Mà bây giờ đến lúc phải chia tay.
Sẽ nhớ lắm bè bạn với cô thầy,
Nhớ luôn cả hàng xà cừ thay lá.

Tuổi học trò trôi qua sao nhanh quá!
Bao vui buồn cứ tưởng mới hôm qua...

Yên Cát, 22 / 11 / 2018

*

Tôi quen một em gái kém bốn tuổi qua mạng xã hội. Những ngày đầu, em không dám cho tôi biết quê hương của em, vì em sợ tôi sẽ xa lánh và kì thị em như nhiều người em đã từng tiếp xúc. Sau đó một thời gian, khi cả hai đã trò chuyện khá thân rồi, em mới rụt rè hỏi: "Em ở Thanh Hóa, chị có ghét em không?"

Thực ra tôi đã biết từ lâu "nguồn gốc xuất xứ" của em rồi, trong đầu không nghĩ gì nhiều nên lúc nhận được tin nhắn cứ cảm thấy bất ngờ ghê gớm lắm. Tôi trả lời: "Chị không". Thanh Hóa đâu có gì để ghét? Những lời nói ra nói vào của người ngoài về một vùng đất đâu nói lên được hết nhân cách con người sống ở đó! Em cũng đáng yêu mà, ghét em thế nào cho đặng em ơi.

Hôm nay em nhắn tin nhờ tôi hướng dẫn em làm thơ tám chữ. Hai chị em loay hoay hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cho "ra lò" tác phẩm ở trên. Tôi chỉ đóng vai trò là "biên tập viên" nên bài thơ này không hoàn toàn thuộc về tôi. Nó là đứa con tinh thần (có lẽ là đầu tiên) của cô em gái đến từ Thanh Hóa. Tôi thấy khá dễ thương nên đã ngỏ lời "xin", và em đồng ý để tôi mang nó sang "Mấy vần thơ".

Từ Trâm Tiêu ở Long Xuyên, gửi lời cảm ơn và ngàn lời chúc tốt đẹp đến Kiều Tâm nơi Yên Cát! <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui