Tôi cứ ngỡ thời gian trôi chậm lắm,
Có ai ngờ nó lại vút qua nhanh.
Tôi cứ ngỡ tâm hồn mình vui lắm,
Có ai ngờ có lúc nó trầm ngâm.
Tôi cứ ngỡ người ta quan tâm lắm,
Có ai ngờ chỉ là gió thoảng qua.
Tôi cứ ngỡ một mình là tất cả,
Có ai ngờ sao lại quá cô đơn.
Tôi cứ ngỡ và tôi cứ ngỡ,
Ngỡ một ngày chỉ còn gió và mây,
Còn mặt trời nhưng không còn hơi ấm,
Còn gió rét nhưng thiếu mất hơi cay.
Tôi cứ ngỡ và tôi cứ ngỡ
Rồi mơ về ngày xưa thích vui chơi,
Tâm hồn nhỏ đi đôi niềm vui nhỏ,
Thích được làm này nọ, thích làm thơ.
"Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao."
Tuổi thơ tôi không bắt bướm ở cầu ao
Mà lớn lên cùng trang sách nhỏ.
Bên bầu trời đầy ước mơ tuổi nhỏ,
Tôi nhẹ nhàng nâng đôi cánh mộng mơ...
Long Xuyên, 08 / 02 / 2015
*
Bản thảo đầu tiên của bài này được viết vào năm 2015. Đến năm 2018, tôi biên tập lại một tí kèm theo dòng bình luận "Ba năm trước sống tình quá độ". Và bài thơ các bạn đọc ở trên chính là phiên bản 2019 - với một số chi tiết đã được tôi chỉnh sửa lại cho mượt hơn. Càng lớn tôi càng thích và ngưỡng mộ sự ngô nghê của bản thân mình những ngày xưa cũ. Bởi lớn rồi thì suy nghĩ khác đi, không còn vô lo vô nghĩ như buổi đầu non dại nữa. Vậy nên tôi xin phép gửi bài thơ dở ẹc này vào tập thơ con cóc của mình để nhắc bản thân rằng tôi từng có một ngày xưa như thế.