Mấy Vần Thơ

Mình kể cậu nghe một chuyện buồn
Đẹp như màu nắng lúc chiều buông,
Xanh như màu mắt người mình thích,
Và mềm như một ánh trăng suông.

Có chú mèo con rất dễ thương,
Một hôm đi lạc ở sau vườn.
Chú mèo bắt gặp anh gà trống
Đương còn bận rộn chải bộ lông.

"Anh làm gì đấy, có vui không?"
Chú mèo con hếch chiếc mũi hồng.
Anh gà từ tốn nhìn kẻ lạ,
"Hôm nay anh buồn, chắc là không."

"Buồn là gì đấy? Có đẹp không?"
Mèo con ngơ ngẩn tự hỏi lòng.
Trông thấy anh ta hoài lặng lẽ,
Mèo thu mình lại, ngắm thinh không.

Hôm nay về nhà có thịt xông,
Nhưng mèo con vẫn mải bận lòng.
Buồn tẻ là gì mà lạ thật,
Khiến anh gà chẳng thích thong dong!

Mèo con ủ rũ cả mùa đông,
Vì chẳng tìm ra đáp án nào.
Mèo con khó chịu nên nổi cáu,
Rồi lại thấy lòng bỗng nao nao.

Chú mèo bị lây buồn rồi đó,
Cậu nghĩ chuyện này sẽ ra sao?
Và chú mèo con đáng thương nọ,
Sau này sẽ phải sống thế nào?

Chuyện buồn cậu nhỉ? Buồn, cậu nhỉ?
Mình thấy tội chú mèo quá đi!
Tò mò chuyện của người thiên hạ
Rồi lưu tâm vào để làm chi...

Long Xuyên, 08 / 11 / 2019


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui