Có một ngày đi học với cơn mưa
Gió đẩy gió đưa, mưa vào lớp học
Có đứa học trò đạp xe khó nhọc,
Có đứa ngồi ngây ngốc ngắm mưa rơi.
*
Phút giao mùa sao bỗng thấy chơi vơi
Có phải do hôm nay trời tắt nắng,
Hay mùa thi tràn về trong im lặng?
Và cơn mưa giăng trắng một màu trời.
*
Bâng khuâng buồn chợt nghe tiếng "Trời ơi!"
Mới nhận ra: nước tràn vào vội vã
Khối đứa reo hò, ôi chao, vui lạ!
Lũ học trò giòn giã dưới trời mưa.
*
Lớp ngập đầy những giọt nước đầu mùa,
Cả bọn cười đùa, rồi lau, rồi dọn
Nắng ở trên cao tươi cười nhập bọn
Dọn bãi chiến trường sau mỗi trận mưa.
*
Cuộc sống sau này sẽ chẳng như xưa
Gió đẩy gió đưa, bọn mình xa cách
Sẽ chẳng còn tiếng ai cười khanh khách
Vì đôi giày bị ướt bởi trời mưa.
Long Xuyên, 05 / 05 / 2017
_____________________
Hôm ấy trường tôi mưa tầm tã. Lớp tôi ở tầng 1, mà chẳng hiểu sao mưa tạt vào ầm ầm rồi ngập như mùa nước nổi. Hành lang cũng ngập, và bọn con trai chạy ra nghịch nước. Mấy đứa con gái chúng tôi, đứa đứng cổ vũ, đứa lại ngồi nghệt mặt ra nhìn "lũ" dưới gầm bàn. Cô chủ nhiệm hi sinh hai tiết dạy để bọn chúng tôi lau dọn. Lũ bạn tôi lăng xăng chạy sang lớp bên mượn xô thùng để tát nước. Tôi đi lòng vòng phá chúng nó, và bị sạt cho một trận đến buồn cười.
Lớp khô rồi, bọn con gái xúm quanh cô chủ nhiệm nghe tư vấn tâm lý các kiểu. Lời cô nói thấm lắm, đến bây giờ vẫn không quên được. "Cuộc đời mình chỉ nên ở mức trung bình thôi, vì được cái này sẽ mất cái kia. Không có cái gì là hoàn hảo cả. Cái chúng ta cần, chính là phải biết hài lòng với hiện tại". Hôm ấy cô bảo tôi về làm thơ chủ đề mưa đi. Và tôi làm thật, dù lúc đầu cứ một mực khẳng định là "con không biết nên bắt đầu thế nào".
Cứ ngỡ là sẽ được học chung ba năm cấp ba, nhưng hóa ra mọi chuyện không như mình nghĩ. Tôi gắn bó với tập thể này đúng hai năm một tháng. Khi biết lớp sẽ bị tách ra, dù cố giữ tâm mạnh mẽ thế nào cũng không ngừng được nước mắt. Ngày cuối cùng được học cùng nhau, chúng tôi đã chụp rất nhiều hình ảnh, đã cùng nhau hát, cùng nhau tâm sự về những kỉ niệm. Cô hiệu trưởng cũng lên chia buồn cùng lớp. Hôm ấy cảm xúc lẫn lộn lắm, đã sắp giữa trưa rồi mà cả bọn vẫn dây dưa mãi với trò ma sói. Dường như chẳng ai muốn về. Hai năm một tháng, không quá ngắn cũng chẳng quá dài, nhưng nó đã để lại rất nhiều kỉ niệm về tình bạn của chúng tôi. Hai năm một tháng ấy chính là thời thanh xuân rực rỡ nhất mà chúng tôi có được.
"Chuyện mưa" là một mảnh ghép kỉ niệm tôi muốn tặng cho lớp, muốn gửi lại cho thanh xuân của mình một chút nhẹ nhàng.