Trời xanh thẳm, lũ trẻ đứng trên đồng,
Tay cầm những cánh diều to sặc sỡ.
Nắng chiều vàng ươm một màu rực rỡ,
Lang thang, lòng vụn vỡ những suy tư.
Những buồn vui ập đến chẳng nhân từ,
Quẳng trái tim xước mềm vào góc nhỏ,
Hay dặn mình mang sầu lo nhóm lửa,
Mà nỗi niềm không chịu hoá thành tro...
Không một đơn vị nào có thể đo
Những khát khao hồi vô lo vô nghĩ.
Nắng dịu dàng và bầu trời xanh nhỉ!
Thanh xuân này còn dài đến bao nhiêu?
Mộng trên mây, hồn ta tựa cánh diều
Nương theo gió cùng những điều mong mỏi,
Cố dứt ra nhưng mà không thoát nổi
Những xiềng gông ràng buộc lấy cái tôi.
Mặt trời lửng lơ và em vẫn bồi hồi,
Có đứa trẻ khóc oà trên đồng cỏ:
Những ước mơ và những điều chưa ngỏ,
Theo cánh diều bay mãi đến tự do.
Long Xuyên, 12 / 10 / 2020