Có những ngày không sao thở nổi:
Mộng mơ đi trốn cuối chân đồi,
Bão lòng rủ nhau cùng kéo tới,
Ném hồn mình lại với chơi vơi.
Ngoài hiên í ới đôi lời gọi
Ai còn ngoài ấy hay đi rồi?
Ngẩn ngơ dạo bước khi lạc lối,
Nhủ lòng: "Vậy ai mới là tôi?"
Có những ngày không sao thở nổi,
Thấy mình cô độc giống mặt trời:
Khó ở, khó chiều, và khó nói,
Ai bảo gì cũng đáp lại: "Thôi!"
Nỗi buồn ươm lên khoé môi cười,
Nhẩm đếm những lần muốn buông xuôi.
Tuổi trẻ được bao lần nông nổi?
Bao lần khờ dại khi đôi mươi?
Có những ngày không sao thở nổi,
Cứ nghĩ: "Hay mình chết cho rồi?"
Cũng chẳng ngờ mình không "chết" nổi:
Cơn bão lòng hoá chiếc lá rơi.
Long Xuyên, 29 / 11 / 2020