Một ngày trời gió nổi
Người tìm em ngỏ lời,
Em ngập ngừng một thoáng:
Lời chối từ rời môi.
Đã bao lâu rồi nhỉ,
Kể từ lúc chia đôi?
Lòng em dần khép lại
Bằng những "Không", "Đừng", "Thôi".
Người đến rồi đi vội,
Bỏ mặc em bên đời
Bơ vơ tìm góc tối
Bật khóc giữa đơn côi.
Trái tim em chẳng phải
Là vườn tược của người,
Không thương đừng đào xới,
Đừng làm nó rối bời.
Bởi mỗi lần dọn dẹp
Em chỉ thấy buồn thôi,
Cuộc đời này vốn dĩ
Đủ mệt mỏi lắm rồi...
Long Xuyên, 15 / 05 / 2022