Mặc Ngọc Kỳ Lân Quyết


Lấy chút nước suối rửa mặt xong, qua loa ăn một ít lương khô mang đến, hai người lần nữa bước lên đường đi Bắc Tháp thôn.

Lần này Lý Hàn Lâm ngược lại không có cảm xúc mâu thuẫn gì với Vương Tử Lăng, mà Vương Tử Lăng cũng thức thời không mở miệng khiêu khích nữa, dọc theo đường đi bình an vô sự.

Dọc theo đường núi gập ghềnh, hai người tăng nhanh tốc độ, lại vượt qua hai ngọn núi lớn.

Rốt cục vào buổi chiều, Lý Hàn Lâm từ trên núi nhìn xuống phía dưới, thôn trang nhỏ dưới chân núi đã mơ hồ có thể thấy được.

Lại đi một đoạn đường, hai người rốt cục tới bên ngoài Bắc Tháp thôn.

Thôn trang xa xôi này lúc này đã thức tỉnh, không khí trong lành, sương mù phất phơ, mờ mịt ra hơi thở cuộc sống nông gia.

Nhà dân được xây bằng gạch đỏ, sau nhà là ruộng nước, sóng lúa cuồn cuộn.

Mấy vị lão nhân ở cửa có thể là lần đầu tiên trong ngày đi ra khỏi nhà, sau khi ngủ trưa thích ý biểu lộ ở động tác chậm chạp, kinh dị nhìn hai người xa lạ từ bên ngoài đến.

Lý Hàn Lâm cùng Vương Tử Lăng sinh một người cực tuấn, một người lại cực mỹ, lại nhìn nam nhân trẻ tuổi kia cầm kiếm, trang phục sạch sẽ.

Mà nữ tử trẻ tuổi kia thì tràn ngập yêu mị chi khí, quần áo bại lộ, nhưng là hai người tất cả vũ khí cùng phối sức cũng không phải người bình thường sở hữu, liền thu hồi khinh thị chi tâm.

- Hai vị, xin hỏi có chuyện gì, có thể cho tiểu lão nhi cống hiến sức lực? Trong đó một vị tuổi tác khá lớn, ra mặt cùng hai người trao đổi.

- Phúc bá, ngài không nhận ra ta sao? Ta là Hàn Lâm .

- A...!Hàn Lâm, Tiểu Lâm! Ai nha ai nha, quả nhiên là nhất biểu nhân tài ! Này? Ngươi không phải ở phái Chính Nhất bái sư học nghệ sao? Sao lại rảnh rỗi trở về?

- Phúc bá, ta phụng mệnh sư phụ xuống núi rèn luyện, không bớt chút thời gian trở về nhìn một chút sao!

Cái gì xuống núi học nghệ, rõ ràng là bị cái kia Bạch Sơn lão dâm côn đánh xuống núi! Vương Tử Lăng thầm nghĩ.

- Phúc bá, dì Vương của con có khỏe không?

- Đúng vậy, hoàn hảo ..

hoàn hảo ..

dì Vương của con rất chịu khó, thường xuyên bớt chút thời gian giúp chúng ta làm việc, mọi người xung quanh đều khen ngợi dì ấy."

- Tốt lắm, đã lâu không gặp, ta phải đi thăm dì Vương một chút.

Phúc bá, cáo từ! Hai người Lý Hàn Lâm và Vương Tử Lăng cáo biệt lão nhân ở cửa thôn, đi về phía thôn.

Đợi đến khi hai người đi xa, mấy lão nhân kia lại bắt đầu châu đầu ghé tai.

- Lão Phúc, ta đột nhiên nhớ tới, Mai lão thôn trưởng hình như đang ở trong nhà Vương Như.

Một lão nhân nói.

- Này, ngươi không nói ta sắp quên, hán tử nhàn rỗi trong thôn chúng ta đều tán thưởng Vương Như kia, dáng người kia, mông kia! Không chỉ làm việc, mà còn...

- Ngươi bớt nói hai câu đi! Chỉ không chừng trong chốc lát Tiểu Lâm kia nhìn thấy còn không một kiếm đem Mai lão thôn trưởng cho bổ...

Dọc theo đường đi nhà nông, khói bếp lượn lờ; Nhìn phương xa, mây mù mờ mịt, linh hoạt kỳ ảo mênh mông.

Những dân cư kia dựa vào núi theo hình, cao thấp chằng chịt hấp dẫn, giữa sân và sân hình thành đường phố, do phiến đá lót đường, quanh co có hướng.

Hai người rẽ trái rẽ phải, rốt cục đi tới một cái nho nhỏ nông gia tứ hợp viện trước.

Trên nóc nhà tranh bên trong khói bếp lượn lờ, trong sân gà vịt thành đàn, hai bên trồng một ít rau dưa, một bức cảnh tượng tường hòa náo nhiệt.

Lý Hàn Lâm hưng phấn đẩy cửa lớn nhà tranh hô to : "Dì Vương! Con đã trở lại! Hàn Lâm đã trở lại!

Nhưng nghênh đón hắn cũng không phải cái kia đem nàng từ nhỏ nuôi dưỡng lớn Vương di, mà là từng đợt như có như không tiếng rên rỉ.

- A...!Hảo ca ca...!Thân trượng phu...!Ai nha...!Chua muốn chết...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui