Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Editor: Hạ Trần

Tiết Giai Vân lắc đầu, Lâm Nhiên thấy cô cùng đứa nhỏ chơi rất khá, nhịn không được đang suy nghĩ, nếu là bọn họ có một nữ nhi, không biết là bộ dáng gì, là trông giống Giai Vân, hay là giống anh?

Bất kể là giống ai, anh nghĩ, nhất định là đứa trẻ rất đẹp, rất đáng yêu.

Anh sẽ đem bọn họ nắm trong lòng bàn tay mà yêu thương, mua rất nhiều trang sức đẹp cho mẹ và con gái, anh ở một bên chụp ảnh cho các cô, sau đó một bên ngây ngô cười, việc này cũng rất hạnh phúc, anh đều rất mong đợi.

Anh thích con gái, cổ linh tinh quái cũng tốt, khôn ngoan đáng yêu cũng tốt, anh đều sẽ đem khuê nữ nhà mình dưỡng trở thành tiểu công chúa, dưỡng được vô pháp vô thiên.

"Giai Vân, chúng ta nếu có một nữ nhi là được, nhất định đặc biệt đáng yêu." Lâm Nhiên cười nói.

Tiết Giai Vân cơ bản cùng bé gái chơi rất vui vẻ, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô nhớ tới đứa nhỏ trong bụng Trầm Lộ Lộ, đó là đứa nhỏ của Lâm Nhiên, anh thích đứa nhỏ như vậy, có phải hay không đang chờ mong đứa nhỏ sinh ra?

Lâm Nhiên nói ra mới cảm giác mình nói lời không nên nói, không nên vào lúc này nhắc tới chuyện đứa nhỏ.

Kia là điều Tiết Giai Vân mang mẫn cảm.

Cứ nhắc tới đứa nhỏ, chung quy nhớ tới Trầm Lộ Lộ cùng con của cô ấy.

Lâm Nhiên thầm mắng mình ngốc, thế nào mà lại nhắc tới đề tài này.

"Giai Vân..." Lâm Nhiên nắm tay cô, có chút hoảng hốt giải thích, "Đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác, anh xem em cùng đứa nhỏ chơi rất khá, đột nhiên nghĩ đến, nếu chúng ta có một nữ nhi, thật tốt, em nhất định sẽ rất yêu thương con bé."

"Em không có suy nghĩ nhiều." Tiết Giai Vân nhàn nhạt nói, "Có một số việc nằm ở chính giữa, mặc kệ có nghĩ hay không, đều tồn tại."

Lâm Nhiên vô cùng ảo não, chính mình nói một câu, phá hủy bầu không khí tốt đẹp như thế, anh thật cảm thấy mình ngốc.

"Giai Vân, anh nghĩ cùng em thành một gia, muốn em sinh con của anh, đây là chuyện rất bình thường, loại này kìm lòng không đậu mà bộc lộ, chính anh cũng thật bất ngờ, trong lòng anh trừ em ra, không muốn việc khác."

Anh sợ nhất, Tiết Giai Vân nghĩ ngợi lung tung, cho là anh cố ý nhắc tới đứa nhỏ, là muốn lưu lại đứa nhỏ của Trầm Lộ Lộ.

"Anh không cần giải thích, em tin anh." Tiết Giai Vân cười, nhưng không nhìn Lâm Nhiên, lại ngồi xổm người xuống, đùa đứa nhỏ chơi.

Lâm Nhiên âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này nói chuyện, cẩn thận một chút, không nên lại nhắc tới đứa nhỏ, ít nhất giải quyết vấn đề giữa anh và Trầm Lộ Lộ trước, anh không thể lại nhắc tới đứa nhỏ, đây là một đề tài mẫn cảm.

Nhưng mà, người là sợ cái gì, sẽ tới cái đó, anh vừa mới nghĩ như vậy, liền nhận được điện thoại Trầm Lộ Lộ.

Lâm Nhiên cúi đầu nhìn Tiết Giai Vân cùng đứa nhỏ, các cô đang chơi rất khoái trá, tuyệt không có nghe được chuông điện thoại, anh cũng không muốn tránh Tiết Giai Vân tiếp điện thoại này, anh quang minh chính đại, không có gì đáng sợ.

Chỉ là, anh cũng không nghĩ, Tiết Giai Vân hiểu sai, cho là anh có cái tâm tư gì khác.

Anh cũng không muốn Tiết Giai Vân, nghe thấy Trầm Lộ Lộ, phá hủy tâm tình.

Anh là người của Đường môn, thường xuyên tránh Tiết Giai Vân nghe điện thoại, chính cô cũng rất quen thuộc.

Lâm Nhiên lấy di động, đi ra một khoảng cách, xác định Tiết Giai Vân nghe không được thanh âm, anh mới nhận điện thoại.

"Lâm Nhiên, sớm sẽ qua năm, anh năm nay ở nhà qua năm sao?" Trầm Lộ Lộ ôn nhu hỏi.

Lâm Nhiên nhàn nhạt nói, "Anh năm nay không ở thành phố S qua năm."

Trầm Lộ Lộ có hơi thất vọng, "Vì sao?"

Lâm Nhiên vốn là muốn nói mình cùng Tiết Giai Vân cùng nhau đến ở nông thôn qua năm, vừa nghĩ lại, lại sợ đến lúc đó cô ta quấy rối xảy ra chuyện gì, ngày nghỉ của anh và Tiết Giai Vân cũng ngâm nước nóng, Lâm Nhiên chưa nói, "Anh có một số việc bận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui