Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Editor: Kina.

"Anh tiến vào thế nào?" Tiết Giai Vân cười, người này thật đúng là có thể không mời mà tới, lầu ba ngoài phòng bọn họ ra, còn có phòng của các muội muội. Lâm Nhiên cười, giơ giơ album ảnh trong tay lên, "Anh ở đây xem album ảnh của em, em hồi bé nhìn thật là đen a.”

Làn da rất đen, cảm giác ngũ quan muốn lõm đi xuống, thoạt nhìn tựa như dân chạy nạn dinh dưỡng không đầy đủ, anh đều cho là anh nhìn lầm rồi, không ngờ từng tờ một nhìn xuống, thực sự là nữ mười tám thay đổi bất ngờ.

Tiết Giai Vân cũng không quan tâm anh nhìn thấy những ảnh chụp ấy.

Cô cười nói, "Hồi bé nhìn coi được, lớn lên nhất định xấu, hồi bé nhìn xấu, lớn lên mới tốt nhìn."

"Đây là cái gì ngụy biện, coi được, lúc nào đều tốt nhìn." Lâm Nhiên lại nhìn thấy ảnh chụp lúc cô học tiểu học, cười đến rất kiêu ngạo, "Anh đều nhanh không nhận ra em. Ha ha ha..."

Thật là đáng yêu.

Anh cũng không ngờ hồi bé Tiết Giai Vân là loại bộ dáng này, rất nghiêm túc, như một tiểu lão đầu.

Nào có bộ dạng rộng rãi hảo ngoạn như hiện tại.

"Anh cười nữa, cẩn thận em đánh anh." Tiết Giai Vân không thể nhịn được nữa, thân thủ đi đánh anh, nam nhân này quá khốn kiếp, cô thừa nhận, hồi bé không dễ nhìn, nhưng anh có tất yếu khoa trương như vậy sao?

Thật là.

"Tốt, tốt, tốt, anh không cười em." Lâm Nhiên rất khó khăn chịu đựng.

Anh nhìn một lượt, kỳ thực tất cả đều là ảnh chụp tiểu học rất nhiều, sau lưng là cây phượng vĩ cao lớn, nở hoa đỏ rực, vô cùng đẹp, vườn trường xanh hóa cũng rất tốt, trong thành thị rất ít nhìn thấy trường học đẹp như vậy, khá đơn giản.

"Trường học của em rất đẹp."

"Là rất đẹp, hiện tại không được." Tiết Giai Vân nói, "Nhân tài hiếm hoi, gia đình hơi có tiền chút đều mang đứa nhỏ đến học ở nơi khác, không có tài nguyên gì hay, cũng không phát triển nổi."

"Như thế." Lâm Nhiên nói, lật đến phía sau là ảnh chụp Tiết Giai Vân học trung học, khi đó cô đi học ở thành phố S, cô lên trung học sau khi phát triển, bộ dáng càng lúc càng xinh xắn, làn da cũng trở nên trắng nõn, minh diễm động lòng người.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một chụp ảnh chung.

Là ảnh chụp chung lúc mười bảy mười tám tuổi, là một nam hài tử, rất cao, trắng trẻo nõn nà, mang theo kính mắt, thoạt nhìn nhã nhặn có lễ mạo, hình tượng con mọt sách điển hình.

Hai người đều mặc đồng phục học sinh, bối cảnh là biển rộng, Tiết Giai Vân bên cạnh cười như một đóa hoa.

Lâm Nhiên rất không đạo đức nghĩ, cô nhất định thầm mến anh ta.

"Mối tình đầu?" Lâm Nhiên hỏi.

Anh không có hỏi chuyện ngày trước của Tiết Giai Vân, bởi vì này vừa hỏi, nhất định là anh chịu thiệt, cho nên, anh thông minh không có hỏi quá khứ của cô, cô xinh đẹp như vậy, không có khả năng không có ai theo đuổi, cũng không có khả năng không có bạn trai.

Tiết Giai Vân đem album ảnh lấy tới, "Tính, cũng không tính."

"Nói thế giải thích thế nào?" Lâm Nhiên đột nhiên đến hứng thú, lại nhịn không được nghĩ, loại này nam hài tử có cái sức quyến rũ gì? Anh ta một điểm cũng nhìn không ra, một điểm uy hiếp cũng không có.

Anh còn lâu mới đi ăn loại giấm này.

"Là em thầm mến cậu ấy."

Miệng Lâm Nhiên há to, phun ra một câu, "Ánh mắt của em thật thấp, trái lại rơi chậm lại trình độ anh."

Tiết Giai Vân đấm anh, Lâm Nhiên cười to.

Tiết Giai Vân nói, "Đây là lúc trường học tổ chức thăm quan quay chụp, lúc ấy chúng em cao trung muốn tốt nghiệp, vừa tham gia thi đại học, thầy giáo tổ chức hoạt động lớp một lần cuối cùng."

"Cậu ấy thi đậu đại học A, em là đại học B, đều ở một tòa thành thị, em lại rất thích cậu ấy, lúc đó nghe bằng hữu khuyến khích, nam nhân tốt muốn sớm làm hạ thủ, cho nên, em liền thổ lộ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui