Mê Án Đường Triều


"Thế nên tại hạ đã sắp xếp Ân Huy đóng giả làm thích khách vào phòng Thái Nương, mục đích là để thăm dò thực hư về võ nghệ của Thái Nương.

Do lúc đó bản thân Ân Huy là kẻ bị tinh nghi nên huynh ấy nhanh chóng đồng ý."
"Đúng vậy, đêm đó tại hạ đột nhập vào phòng Thái Nương, đấu với tỉ ấy một trận mục đích để thăm dò võ công của Thái Nương rốt cục ra sao, mấy chiêu của tại hạ đều là đòn chí mạng, Thái Nương phản ứng rất nhanh, nhưng chỉ mấy chiêu thôi tại hạ liền phát hiện ra trình độ võ công của tỉ ấy chẳng ra làm sao.

Cũng có thể nói tại hạ chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực có thể khiến tỉ ấy chết thảm dưới lưỡi kiếm, nói như vậy, tỉ ấy muốn giết Dương Tu về cơ bản là không có khả năng." Ân Huy tiết lộ chân tướng về tên thích khách đeo mạng che mặt đen đêm đó.
Những người xung quanh thi nhau thì thầm to nhỏ, không ai ngờ được đây hóa ra chỉ là một màn kịch Trần Cẩn Phong đã dựng nên.
Thấy phản ứng của những người xung quanh, Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Nếu Thái Nương đã không phải hung thủ, manh mối đến đây liền bị đứt đoạn, nhưng có một điểm khiến tại hạ không hiểu được, chính là tại sao phản ứng của Thái Nương lại có thể nhanh nhẹn đến vậy.

Cho đến hôm Hoán Nhi ra ngoài hái hoa, tại hạ mới hoảng hốt nhận ra, Thái Nương sở dĩ phản ứng nhanh nhạy như vậy là bởi tỉ ấy bị mù." Lời vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy, có thể mọi người không tin nhưng tiểu nữ quả thực là một người mù.

Năm 6 tuổi tiểu nữ mắc phải một căn bệnh kì lạ, sau khi khỏi bệnh, tiểu nữ không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.


Cha mẹ thấy tiểu nữ bị mù liền gửi tiểu nữ tới Thái cực môn, sư phụ thấy tiểu nữ có thể đào tạo thành tài, mỗi ngày đều nghiêm khắc huấn luyện thính lực và trí nhớ, dần dần tiểu nữ chỉ cần đi qua một con đường hay chạm tay vào một đồ vật đều có thể ghi nhớ rất rõ, có thể dựa vào âm thanh để phán đoán sự vật nên rất nhiều người không biết tiểu nữ bị mù." Thái Nương nói ra những lời này bằng một ngữ điệu hết sức bình thường nhưng câu chuyện của nàng cũng đủ làm cho những người xung quanh sụt sùi.
"Lại nói về cái chết của Dương Tu, lúc Dương Tu tự sát, lòng bàn tay trái ngửa trên bàn, lòng bàn tay phải đặt dưới chuôi dao, do vậy khi máu chảy ra sẽ nhỏ vào lòng bàn tay trái và ngón út tay phải.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao khi qua đời trên mặt Dương Tu lại xuất hiện nụ cười." Trần Cẩn Phong dừng lại một lát, đưa mắt về phía sau đại sảnh "một người khi đã quyết định tìm đến cái chết sẽ buông bỏ mọi thứ."
Bùi Đàm lặng người, không ngờ chàng thư sinh trước mặt lại tinh tế đến vậy, xem ra tương lai Đường triều có thể trông cậy được rồi.
"Đúng vậy, Thái Nương cô nương trên phương diện này thật khiến kẻ khác bái phục, sự nhanh nhạy của cô nương quả thật hơn người, nhưng người mù có một đặc điểm, đó là cô nương qua một quá trình rèn luyện gian khổ dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể phát hiện ra vật đang chuyển động, nhưng đối với vật tĩnh, dù thính lực có tốt đến đâu cũng không làm gì được.

Hôm đó khi không thấy Hoán Nhi, Thái Nương xuống lầu đi tìm, thế nhưng đoạn đường rộng trước mặt tỉ ấy lại không đi, cứ vòng sang trái rồi lại sang phải, cuối cùng ngã cạnh đống bàn ghế ở cửa chính.

Lúc đó tại hạ cảm thấy những hành động của Thái Nương có sự khác thường nhưng lại không tìm được nguyên nhân của sự bất thường này.

Sau khi tại hạ về phòng, suy nghĩ lại một lượt sự việc đã xảy ra, lúc này mới phát hiện những chỗ Thái Nương đi vòng vốn dĩ ban đầu có bàn ghế ở đó, nhưng do chủ quán chết ở quầy, để thuận tiện di chuyển cái xác tiểu nhị của quán đã di chuyển bàn ghế gần khu vực quầy hàng ra cạnh cửa.

Biến cố xảy ra, một người mù như Thái Nương lại không biết, tỉ ấy chỉ có thể dựa vào lộ trình trước kia của mình mà đi, điều này khiến cho những người mắt sáng cảm thấy kì lạ, mà đám bàn ghế ở cạnh cửa còn khiến tỉ ấy vấp chân mà ngã." Nói đoạn Trần Cẩn Phong nhìn Thái Nương, nàng khe khẽ gật đầu tán đồng.

"Vậy tại sao Dương Tu lại tự sát, thứ gì lại khiến hắn buông bỏ tất cả?" Bùi Đàm nói ra điểm nghi vấn trong lòng.
"Tại hạ tìm thấy ở phòng Dương Tu thứ này." Trần Cẩn Phong nhấc tay áo, lấy ra một mảnh giấy rách nát.
Thị vệ bên cạnh Bùi Đàm ngay lập tức tiếp nhận mảnh giấy rồi dâng lên cho ông xem xét.
Bùi Đàm vừa trông thấy mảnh giấy, thần sắc nhanh chóng thay đổi.

"Đây, đây là chữ Đột Quyết.

Lẽ nào Dương Tu thông đồng với kẻ địch bán nước?"
"Theo lời chủ quán trọ, tối ngày Dương Tu chết, có một nam tử che mặt mặc đồ đen tới tìm huynh ấy, vừa hay là một kẻ nói tiếng Đột Quyết." Trần Cẩn Phong ngẩng đầu nhìn Bùi Đàm.
"Nói vậy, Dương Tu là một kẻ phản quốc."
"Xin đại nhân hãy nghe lời tự thuật của tại hạ rồi hẵn đưa ra kết luận.

Ngày hôm đó tiểu nhị Tiểu Ngũ từng kể với tại hạ, hắn ta nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của Dương Tu với kẻ mặc đồ đen, nói mấy thứ đại loại như phản bội, phạm thượng, tự kết liễu."
"Không lẽ lúc đó Dương Tu không muốn bán nước, tên Đột Quyết đó liền ép hắn tự sát."

Trần Cẩn Phong không phản bác lời Bùi Đàm, chỉ khe khẽ lắc đầu: "Buổi sáng ngày hôm sau thì chủ quán bị sát hại."
Một ánh nhìn sắc lạnh ném trên người chàng, không cần nhìn Cẩn Phong cũng biết ánh mắt đó đến từ đâu.

Chàng cười nhạt: "Cái chết của chủ quán rất kì lạ, huynh ấy nằm sát góc tường bên tay trái, một thanh trường kiếm đâm xuyên từ xương sườn bên trái qua bả vai bên phải."
"Quả rất kì lạ, lẽ nào do chủ quán cáo giác, sau khi bị tên Đột Quyết kia phát hiện hắn liền giết người diệt khẩu?" Bùi Đàm trầm ngâm, vô thức đưa tay vuốt râu.

"Ta nghĩ tên người Đột Quyết này ở giữa chúng ta.

Đầu tiên, nếu hắn là người lạ thì không cần che mặt, thứ hai là sau khi Dương Tu chết ta đã hạ lệnh không cho phép ai ra ngoài, hắn có thể biết chủ quán tố cáo mình, chứng tỏ hắn là người trong quán."
"Không đúng, tên người Đột Quyết này không tồn tại." Lời vừa nói ra khiến người trong sảnh đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Ngày hôm đó chủ quán nói với tại hạ, tên người Đột Quyết kia nói tiếng Đột Quyết, ắt hẳn hắn không hiểu tiếng Trung Nguyên, nếu không dấu vết rõ ràng như vậy há chẳng sẽ khiến hắn tự làm lộ mình? Thế nhưng Tiểu Ngũ lại nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và Dương Tu trong phòng huynh ấy.

Tại hạ đã từng thăm dò Tiểu Ngũ, hỏi hắn" Tiểu Ngũ, ngươi có biết tiếng Đột Quyết không? Dạo này ta khá có hứng thú với tiếng Đột Quyết, muốn tìm một thầy dạy, ngươi có người bạn nào dạy dược không?" "Tiểu nhân nào biết được, tiểu nhân cũng không quen ai như vậy cả, nếu ngài muốn học tôi có thể đi hỏi giúp cho." Từ đó có thể thấy Tiểu Ngũ không biết tiếng Đột Quyết, cũng không biết chủ quán nói được tiếng Đột Quyết, nghĩa là một trong hai người đã nói dối.

Nếu tên người Đột Quyết không biết nói tiếng Trung Nguyên, mà những lời hắn nói trong phòng lại là tiếng Trung Nguyên - ngôn ngữ mà Tiểu Ngũ có thể nghe hiểu, từ đó có thể thấy nhất định là chủ quán đã nói dối.

"

" Giả sử tên Đột Quyết này muốn gây chú ý với người khác, biết tiếng Trung Nguyên nhưng lại cố tình nói tiếng Đột Quyết trước mặt chủ quán thì sao? Hoặc là hắn vốn dĩ là người Trung Nguyên nhưng lại cải trang thành người Đột Quyết? "
" Tại hạ cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi làm việc này tại hạ càng tin rằng chủ quán nói dối.

Để xác minh phán đoán của mình, tại hạ đã cầm mảnh giấy đi tìm chủ quán, huynh ấy nói những chữ trên giấy dịch ra là "Chú ý động tĩnh Đại Đường, tuỳ thời khởi binh đánh hạ."
"Cái gì? Người Đột Quyết đã bắt đầu hành động rồi." Bùi Đàm đập bàn quát, vô cùng căng thẳng.
"Đại nhân không cần hoang mang.

Về việc tại sao tại hạ tin chủ quán nói dối, sau này tại hạ sẽ giải thích, chúng ta nói tiếp về cái chết của chủ quán.

Cái chết của huynh ấy rất lạ, hung khí là một thanh trường kiếm, đâm xuyên từ xương sườn trái sang bả vai phải.

Theo dấu vết để lại cái xác không hề bị dịch chuyển, có nghĩa là quầy hàng là hiện trường đầu tiên.

Nhìn vào vết kiếm, nếu một người bình thường giết người sẽ không để lại dấu vết như vậy, chỉ có một loại người có khả năng."
"Người như thế nào?" Bùi Đàm vô cùng phấn khích, dường như chính ông cũng đang đắm chìm vào vụ án này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận