Mê Án Đường Triều


Nhìn Phong thiếu gia từ một chàng thanh niên tiêu sái yêu đời nay tinh thần sa sút đến mức độ này, Tiểu Đào bỗng cảm thấy bản thân mang trên mình trách nhiệm lớn lao, nàng nhất định phải giúp Phong thiếu gia lấy lại tinh thần.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đào quyết định gạt bỏ tôn ti bối phận, nàng ngồi xuống trước mặt Trần Cẩn Phong: "Phong thiếu gia, Tiểu Đào cũng là một đứa trẻ bất hạnh, cũng hiểu được tâm trạng của huynh.

Nhưng Tiểu Đào biết cứ ngồi đây suy nghĩ không có tác dụng gì hết, nếu Phong thiếu gia đã không thể tập trung suy luận, Tiểu Đào sẽ nghĩ thay cho huynh.

Tiểu Đào không thể chấp nhận chuyện cha mẹ huynh chết thảm trong cung Dịch Đình như vậy."
Vẻ kiên định trên gương mặt Tiểu Đào đã cảm hóa được Trần Cẩn Phong, đúng vậy, việc gấp trước mắt bây giờ là phải sắp xếp lại tư duy, tập trung vào vụ án còn đang dở dang.

Chàng ngồi thẳng dậy, nói với Tiểu Đào: "Muội được điều từ cung tới thì hẳn cũng biết một chút về tình hình trong cung Dịch Đình chứ."
Tiểu Đào gật đầu: "Muội vốn làm việc ở Đại điện, chủ yếu hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng hậu và các quan đại thần nên không rõ chuyện ở cung Dịch Đình lắm, nhưng theo lời mấy tỉ muội, cung đó mang tiếng là để giam giữ con cái của các tội thần nhưng thực tế cũng chẳng khác địa ngục là bao.

Người quản lí cung Dịch Đình là Cao công công, ông ta là người của Vi Hoàng hậu nên vô cùng tác oai tác quái, ai mới đến cũng bị ông ta dạy dỗ một trận nên mọi người rất sợ ông ta."
Trần Cẩn Phong lại hỏi: "Vậy muội có tỉ muội tốt nào ở đó không?"
Tiểu Đào gật đầu đáp: "Bọn muội làm cung nữ cũng phải chia bè kết phái, nếu không rất dễ bị bắt nạt."
Trần Cẩn Phong ngẫm nghĩ một lát: "Tốt rồi, Tiểu Đào muội giúp ta làm mấy việc được không?"
Tiểu Đào cười tươi: "Đừng nói là mấy việc, chỉ cần Phong thiếu gia yêu cầu Tiểu Đào sẽ dốc sức giúp huynh."
* * *
Bên trong cung Dịch Đình
Mới tờ mờ sáng, một thiếu nữ mặc cung y màu vàng quất đã xuất hiện ở cổng cung Dịch Đình, nàng ngó qua người thị vệ đang đứng canh gác rồi đi thẳng vào trong.
"Đứng lại, ngươi là ai mà dám cả gan đi vào cung Dịch Đình." Một Thiên ngưu vệ (một chức trong Cấm vệ quân) mới được điều tới để thay ca gọi giật nàng lại.
Tiểu Đào bị giữ lại, nàng làm vẻ không vui: "Nô tì là Tiểu Đào ở cung của Lý nương nương, qua đây tìm người có việc."
"Đi về đi, cung Dịch Đình bị phong tỏa rồi, không kẻ nào được phép ra vào cả." Thiên ngưu vệ xẵng giọng.
Tiểu Đào mỉm cười, nói: "Ngài cho nô tì vào đi mà, một lát thôi."
Thiên ngưu vệ đứng im như một pho tượng, không hề để ý đến Tiểu Đào, nhưng cánh tay chắc nịch của gã như một lời cảnh cáo nàng đừng hòng tiến vào.
"Đây không phải Tiểu Đào sao, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy?" Một người thị vệ của cung Dịch Địch đi ngang qua, trông thấy Tiểu Đào nên tiến lại gần.
Tiểu Đào nghe thấy tiếng gọi mình, nàng ngó đầu về phía cánh cửa gọi: "Uông đại ca, hai hôm trước Lý nương nương khen muội lanh lợi nên thưởng cho muội một cây son.

Tranh thủ hôm nay trong cung đang không có việc, muội qua tìm Tiểu Anh để cho cô ấy xem nhưng nói thế nào vị đại ca này cũng không cho muội vào."
Uông thị vệ cười đáp: "Tiểu Đào, hai hôm nay không được vào đây đâu, trong cung có người chết nên bị phong tỏa cả rồi, không ai được phép ra vào cả."
Tiểu Đào lại hỏi: "Có người chết sao? Huynh có biết sao lại chết không?"
Uông thị vệ nói: "Cái này ta không rõ lắm, hình như bị trúng độc thì phải."
Tiểu Đào lại cảm thán: "Người nào lại hận họ thế chứ, chứ sao đang yên đang lành lại trúng độc mà chết."
Uông thị vệ bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tiểu Đào, cô lo chuyện chính của mình đi, không có việc gì cứ đi nghe ngóng chuyện người chết, cẩn thận đêm gặp ác mộng đấy."
"Tiểu Đào hiếu kì chút thôi mà, cho muội vào đi."
Uông thị vệ bất lực: "Thật sự không được đâu Tiểu Đào, chờ vụ án kết thúc cô vào cũng đâu muộn."
"Để cô ấy vào đi." Uông thị vệ quay đầu nhìn, thấy Trần Cẩn Phong đang đứng sau lưng mình.
"Tạ Phò mã gia." Tiểu Đào làm mặt quỷ với gã Thiên ngưu vệ rồi chuồn vào trong.
Nơi Tiểu Anh ở là một phòng xép, bên ngoài là giường của Tiểu Anh, bên trong là phòng ngủ của Dương Đàm – người Tiểu Anh hầu hạ.

Lúc Tiểu Đào đẩy cửa bước vào, Tiểu Anh đang thu dọn y phục mà Dương Đàm thay ra để chuẩn bị mang tới phòng giặt, bỗng nhiên Tiểu Đào đẩy cửa bước vào khiến nàng ấy kinh ngạc suýt thì hét lên.
"Tiểu Anh."
"Hóa ra là Tiểu Đào đấy à, mấy bữa nay cô đi đâu vậy, lâu lắm rồi chưa gặp cô." Tiểu Anh mừng rỡ hỏi.
Tiểu Đào cười híp mắt, nàng kéo tay Tiểu Anh ngồi xuống: "Ta bị điều đến nơi khác rồi, chẳng có thời gian qua đây, hôm nay may quá chủ nhân đi vắng nên ta mới chạy tới đây."
Tiểu Anh bĩu môi: "Ta nói đúng mà, được gặp cô chẳng dễ dàng gì, mà này, cung này bị phong tỏa rồi, sao cô vào được vậy?"
Tiểu Đào lấy từ trong túi một gói giấy rồi bày ra trước mặt Tiểu Anh: "Chuyện này tính sau, cô xem này, đây là son thượng đẳng nương nương ban, ta cho cô đấy."
"Cho ta sao?" Mắt Tiểu Anh sáng rực lên: "Thật không vậy?"
Tiểu Đào lấy lại gói giấy, không vui nói: "Đương nhiên nói thật rồi, có bao giờ ta lừa cô không.

Cô lấy hay không thì nói một câu nào."
"Lấy chứ lấy chứ." Tiểu Anh mừng rỡ nhận lấy cây son, nàng ấy vân vê khe khẽ nó trong tay: "Đúng là hàng tốt, chỉ có các nương nương trong cung mới có."
Thấy Tiểu Anh vui vẻ như vậy, Tiểu Đào chậm rãi dò hỏi: "Ta thấy nên đến cung Dịch Đình các cô càng ít càng tốt."
Tiểu Anh nghe thấy vậy liền ngẩng đầu hỏi: "Sao lại thế?"
Tiểu Đào nói tiếp: "Suốt ngày có người chết, ta nghe Uông thị vệ nói mới có thêm hai người chết."
"Hóa ra là chuyện này, đúng là có hai người chết, nghe nói là cha mẹ của Trần Trạng nguyên, Tiểu Thiến hầu hạ họ đấy."
Tiểu Đào hỏi: "Tiểu Thiến đen đủi thật đấy, thế cô biết sao hai người họ chết không?"
Tiểu Anh vừa lấy gương đồng ra soi để tô son vừa trả lời: "Hình như bị trúng độc, hôm đấy Trần Trạng nguyên cũng kiểm tra ấm rượu.

Theo ta thấy nói không chừng do Cao công công làm đấy.

À đúng rồi, trước hôm họ chết Dương Đàm còn đánh bọn họ nữa, ra tay cũng nặng đấy."
Tiểu Đào lại thắc mắc: "Sao tên Dương Đàm đó lại đánh người?"
"Cô còn không biết Dương Đàm sao, thấy không thuận mắt là hắn đánh thôi." Dừng lại một chút, Tiểu Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, tối hôm hai người họ chết có một kẻ đeo khăn che mặt đến tìm Dương Đàm, lúc ấy ta đang nằm bên ngoài, kẻ đó đẩy cửa vào làm ta sợ hết hồn."
Tiểu Đào rùng mình: "Hắn trông như nào, hai người đó nói với nhau những gì?"
"Hắn che kín mặt nên ta không biết mặt mũi hắn ra sao, lúc đấy ta sợ lắm, làm gì còn nghĩ đến chuyện nghe xem họ nói gì với nhau chứ."
"Sau đó thì sao?"
Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Anh nói: "Một lúc sau thì người đeo khăn che mặt rời đi, tiếp đó Dương Đàm cũng ra ngoài."
Tiểu Đào trầm tư: "Cô không thấy lạ sao?"
Tiểu Anh nghịch ngợm vật trong tay: "Lạ chứ, không thấy lạ sao được, bình thường mỗi đêm cửa đều bị khóa nên Dương Đàm không ra ngoài được, đêm đó lại trái với ngày thường, hắn còn thay đồ đi đêm nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui