Trần Cẩn Phong đưa mắt nhìn Bùi Đàm, tiếp tục nói: "Chuyện này chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, xem kết quả điều tra như nào rồi mới tiếp tục truy tìm manh mối."
Bùi Đàm vuốt râu, gật đầu tỏ ý đồng tình.
Cả một ngày dài trôi qua, đến chập tối một binh lính phụ trách lục soát đi tới báo cáo: "Bùi đại nhân, Trần đại nhân, đã lục soát toàn bộ cung Dịch Đình nhưng vẫn không thấy tung tích chìa khóa đâu."
"Cái gì, không có phát hiện gì sao?" Trần Cẩn Phong đứng dậy, nhìn về phía sân cung Dịch Đình: "Xem ra hung thủ đã giấu chìa khóa ở một nơi không thể điểu tra tới."
"Là nơi nào?" Bùi Đàm hỏi.
"Một là dưới đất, hai là trong nước." Nói đoạn ánh mắt chàng chuyển dịch về phía hồ nước trong cung.
Dưới ánh chiều tà mặt hồ trong veo lấp lánh, tựa như cô thiếu nữ xinh đẹp lại dịu dàng động lòng người.
Bùi Đàm nói: "Bùn dưới đáy hồ rất dày, e là muốn tìm một chiếc chìa khóa bé con con không hề dễ dàng."
Trần Cẩn Phong thở dài: "Đúng vậy, hung thủ đã lường trước được chuyện này.
Xin Bùi đại nhân hãy tìm một vài người có khả năng bơi lặn tốt, có đào sâu ba tấc cũng phải lật tung cái hồ này lên."
Bùi Đàm cười khổ: "Cậu là khó ta quá rồi, nếu như không tìm thấy gì dưới nước, có phải cậu định đào hết một lượt đất trong cung Dịch Đình mới yên tâm đúng không?" Nói đoạn ông nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ.
"Xem kìa, có thứ gì đang nổi trên mặt nước." Dường như phát hiện ra gì đó, Bùi Đàm cất tiếng gọi Trần Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong nghe thấy tiếng gọi cũng nhìn theo, chỉ trông thấy một vật đen sì đang nổi dập dềnh trên mặt hồ.
"Mau vớt lên xem nào."
Bùi Đàm ra lệnh cho thuộc hạ xuống nước vớt vật đó lên.
Thì ra vật đó là một bộ đồ đi đêm màu đen.
Trần Cẩn Phong lật giở bộ y phục chợt có một phát hiện lớn, đầu dây bên kia của sợi dây thừng buộc chặt tay áo bộ đồ lại là một chiếc chìa khóa.
Trần Cẩn Phong cầm chìa khóa lên, bước nhanh tới cửa phòng Dương Đàm, cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay nhẹ một cái, "cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.
"Bùi đại nhân, thế này.." Trần Cẩn Phong nói thầm vào tai Bùi Đàm.
Bùi Đàm nghe xong, gật đầu một cách mơ hồ.
Trong đại điện cung Dịch Đình, đối diện với một Trần Cẩn Phong đang ngồi nghiêm nghị là ba người Cao công công, Lý công công và Tiểu Thiến.
Trần Cẩn Phong nhìn Cao công công, hỏi: "Cao công công, chìa khóa của ông đang ở đâu?"
Cao công công lấy chìa khóa từ trong ngực áo ra, dâng lên: "Vẫn luôn ở trên người nô tài."
Trần Cẩn Phong nhận lấy chìa khóa từ tay Cao công công, gõ gõ vào đầu chìa rồi trả lại ông ta: "Cầm lấy đi."
Nhận lại chìa khóa, Cao công công có vẻ phẫn nộ: "Giờ đã trả lại được sự trong sạch cho nô tài chưa?"
"Đương nhiên rồi, chìa khóa và bộ đồ vớt được từ dưới hồ lên hẳn là của hung thủ, Cao công công được nhiên cũng thoát khỏi hiềm nghi.
Có điều thực sự muốn mọi người tin rằng ông không phải hung thủ, vẫn cần chờ sau khi Dương Đàm tỉnh lại mới có thể toàn vẹn trả lại sự trong sạch cho ông." Trần Cẩn Phong cười đáp.
"Báo." Lúc này một người thị vệ vội vã chạy vào: "Bẩm báo Trần đại nhân, Dương Đàm, Dương Đàm.."
Trần Cẩn Phong sốt ruột: "Ngươi có bình tĩnh nói, Dương Đàm làm sao?"
Người thị vệ nuốt nước bọt, thở dốc vài giây mới nói: "Dương Đàm tỉnh rồi ạ."
Câu nói này khiến tất cả những người có mặt ở đại điện được một phen kinh ngạc.
Thị vệ thưa tiếp: "Nhưng mới chỉ tỉnh lại thôi chứ chưa nói gì, vừa kịp trông thấy Bùi đại nhân hắn lại ngủ thiếp đi.
Bùi đại nhân nói cứ để hắn nghỉ ngơi, đến mai khi hắn thức dậy sẽ hỏi rõ chuyện hung thủ."
Trần Cẩn Phong chỉ đáp một tiếng "ồ", lại nói với ba người dưới công đường: "Các ngươi lui xuống đi."
Nhìn thấy bóng lưng ba người rời đi, Trần Cẩn Phong sai người đi gọi cung nữ và thái giám từng phòng đến thẩm vấn.
Nội dung cuộc thẩm vấn chỉ vẻn vẹn một câu: "Trước ngày Trần huyện lệnh qua đời có nghe thấy tiếng va đập của vật làm bằng sắt không?" Kết quả đều nhận được câu trả lời giống nhau: "Không nghe thấy."
Trần Cẩn Phong chỉ cười nhạt, tự nói với bản thân: "Kịch hay sắp bắt đầu rồi đây."
* * *
Đêm ở thành Trường An có gió nhè nhẹ thổi, trong cung Dịch Đình vẫn sáng đèn.
Từ sau khi Trần huyện lệnh qua đời, nơi này không có một giây phút nào được yên tĩnh, Thiên ngưu vệ, thị vệ trong cung canh gác ở mọi ngóc ngách, tạo thành một bức tường sắt bảo vệ "nhà ngục" này.
Trong phòng ngủ của Cao công công bày một bàn thức ăn thịnh soạn, phía trên lò sưởi bên cạnh còn một vò rượu ngon vẫn hơi bốc khói.
Cao công công nhấc vò rượu, chậm rãi rót đầy cho Lý công công đang ngồi đối diện, sau đó lại tự rót cho mình, vui vẻ nói: "Lý hiền đệ, đây là Thập Lý Hương mà Hoàng thượng ban, ta không nỡ uống một mình nên mời hiền đệ tới cùng nếm thử."
Lý công công nghe vậy liền nhấc chén lên kính rượu Cao công công: "Cảm phiền Cao huynh luôn nhớ đến tiểu đệ, rượu ngon như này chỉ dám xin Cao huynh một chén, hôm nay có lộc ăn như này, tiểu đệ xin được kính Cao huynh." Nói đoạn Lý công công ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Cao công công chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Lý hiền đệ này, từ khi ta phụ trách quản lí cung Dịch Đình, thời gian được thảnh thơi chẳng được bao nhiêu, hôm nay tuy rằng chưa bắt được hung thủ nhưng cũng gột sạch được tội danh cho ta, ta vui lắm." Nói đoạn một hơi uống cạn chén.
Lý công công cười đáp: "Cao huynh nói đúng lắm, hai chúng ta hôm nay phải uống một trận sảng khoái, quét sạch vận xui mấy ngày nay đi." Lý công công với tay lấy vò rượu trên lò sưởi rót thêm cho Cao công công.
Cao công công và Lý công công đều rất cao hứng, ta một chén huynh một chén, uống say đến nỗi mặt cả hai đều đỏ ứng, lưỡi ríu cả lại.
"Cao huynh..
hai..
hai ta..
hôm nay..
không say..
không..
không về.." Lý công công mơ màng nói.
"Hiền đệ..
có..
có bản lĩnh, uống..
uống đến sáng mai..
hôm nay..
ta..
vui." Cao công công có lẽ cũng đã say mèm, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Lý công công đã say quắc đang nằm bò trên bàn.
"Cạn..
cạn chén." Lý công công cố gắng nêng chén rượu trong tay, nhưng cánh tay lại không còn chút sực lực nào mà đổ nhào xuống bàn, toàn thân bất tỉnh nhân sự.
"Hiền đệ..
hiền..
hiền đệ.." Cao công công ra sức đứng dậy, từng bước đi ngả nghiêng như có thể ngã bất cứ lúc nào, mò được đến trước mặt Lý công công, gọi: "Dậy đi, dậy..
uống..
uống tiếp." Lý công công dường như đã say ngủ, không còn để ý gì đến Cao công công nữa..