Mê Án Đường Triều


"Phong thiếu gia, Phong thiếu gia." Tiếng gọi gấp gáp cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Cẩn Phong.

Chàng ngẩng đầu, thấy Tiểu Đào đang mở to mắt, hoảng sợ nhìn mình.
"Có chuyện gì thế?" Trần Cẩn Phong nhìn Tiểu Đào bằng ánh mắt nghi hoặc, một dự cảm không lành bỗng ập tới.
Tiểu Đào cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng khe khẽ bước tới bên cạnh Trần Cẩn Phong, thấp giọng nói: "Có người đang theo dõi chúng ta."
Nghe vậy Trần Cẩn Phong hơi sững người, sau đó chàng gọi Tấu Thái Tiêu và Trình Xung: "Này qua đây đi, Tiểu Đào có đồ ăn ngon đây."
Hai người Tấu Thái Tiêu và Trình Xung nghe thấy tiếng gọi liền vui vẻ đi tới, nhưng lại nghe thấy Trần Cẩn Phong nói: "Nơi này không tiện ở lại lâu, chúng ta nên nhanh chóng lên đường.

Xem ra chuyến đi về Bính Châu lần này sẽ không dễ dàng đâu."
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, trong xe, Tiểu Đào bắt đầu thuật lại sự việc: "Lúc đó muội trèo lên núi để đi xin nước ở nhà hộ dân gần đó nhất.

Không ngờ cửa lớn nhà họ lại khóa chặt, vậy nên muội định rẽ sang đường khác để đi xin nước ở ngôi nhà khác.

Lúc ấy muội vô tình nhìn về phía mọi người đang ngồi, phát hiện ở một góc cách chỗ mọi người không xa có hai người xuống ngựa, lấm la lấm lét, âm thầm quan sát mọi người.

Vậy nên muội chẳng còn tâm trí suy nghĩ chuyện đi xin nước nữa mà vội chạy xuống báo tin.

Phong thiếu gia, huynh nói xem đám người đó là ai?"
Trần Cẩn Phong trầm tư một hồi, sau đó chàng hòi: "Muội nói chỉ có hai người thôi sao?"
Tiểu Đào gật đầu.
Trần Cẩn Phong "ồ" lên một tiếng, nói: "Khu vực này dân cư thưa thớt, thiết nghĩ trộm cướp cũng nhiều, tốt nhất chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
Nghe được lời chàng, trong mắt Tiểu Đào tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của Trần Cẩn Phong, nàng bỗng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Trần Cẩn Phong không nói gì nữa, chàng lại lấy từ trong ngực áo bài thơ mà cha chàng để lại rồi tiếp tục nghiền ngẫm.
"Phong thiếu gia, huynh đang xem gì vậy?" Tiểu Đào tò mò hỏi.
Trần Cẩn Phong nghĩ một hồi, đoạn nói với nàng: "Muội xem xem bài thơ này có ý gì?" Nói rồi đưa mảnh giấy sang cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào nhận lấy mảnh giấy, đọc từng chữ một: "Lâm trang tú tư kim bộ diêu, Hi chi bổn tiền cầu mặc bảo' (Điểm tô cho dung nhan thêm tươi đẹp bằng bộ diêu vàng, trước phần mộ Hi Chi cầu một bức thư pháp quý giá).

Có lẽ câu thơ này muốn nói về một nữ tử, hơn nữa còn là một tài nữ.'Hoành khán thành sơn trắc thành phong, Vũ qua hồng thất giá thiên kiều' (Nhìn ngang thấy núi nhìn nghiêng thấy đỉnh, sau cơn mưa xuất hiện cầu vồng bảy sắc như cây cầu bắc ngang trời).

Câu này hẳn là nói về hiện tượng thời tiết, hình như không liên quan tới câu ở trên.'Cuồng phong quyển địa thô trần đạo' (Cơn cuồng phong cuộn tung đất bụi), câu này vẫn nói về khí hậu, thời tiết nhưng lại ngược lại với cụm 'vũ qua hồng thất' (cầu vồng sau cơn mưa), muội không hiểu sao lại viết thế này.

Thêm câu này nữa, 'Tiêm chỉ tố vấn mô ca dao' (Ngón tay thon trắng nâng vần ca dao), để nói về một nữ tử hiểu âm luật, biết gảy đàn.'Liên nhật ác mộng mô kinh hồn, tư nhi nhật tiệm ảnh hình tiêu' (Ngày đêm gặp ác mộng đến kinh hãi, vì nhớ con mà ngày một tiều tụy), cho thấy người này là một lão nhân, bà ấy có một người con trai, nhưng mẹ con hai người phải chịu cảnh biệt li khiến cho bà ấy thường xuyên gặp ác mộng, thường xuyên nhung nhớ người con trai đã không còn ở bên cạnh mình.

Muội nói có đúng không Phong thiếu gia?"
Dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Đào khiến Trần Cẩn Phong không nỡ ngắt lời nàng, nghe xong lời lý giải của Tiểu Đào, Trần Cẩn Phong suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng không rõ rốt cuộc bài thơ này có ý gì, nếu đúng như lời muội nói người trong bài thơ là nữ, thì ai mới phù hợp với những điều kiện trong đó đây?"
Tiểu Đào reo lên như hiểu ra điều gì đó: "Có khi nào bài thơ này của Phong thiếu gia là một bài thơ ẩn chứa câu đố? Huynh đang tìm người nào đó sao?"
Trần Cẩn Phong gật đầu: "Muội nói xem ai trong Hoàng cung sẽ phù hợp với những đặc điểm đó nhỉ?"
"Hoàng cung?" Tiểu Đào ngơ ngác, nàng không hiểu rốt cuộc Trần Cẩn Phong đang nghĩ gì.
Trần Cẩn Phong chỉ cười đáp: "Thôi được rồi đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ta chỉ hỏi bừa chút thôi." Có những chuyện không nên cho ai biết là tốt nhất, Trần Cẩn Phong thầm cười khổ trong lòng, đoạn chàng nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa.
Cả một buổi chiều, nhóm người lên tinh thần cảnh giác sẵn sàng ứng phó khi có sự việc bất chợt phát sinh, nhưng cho đến tận khi vó ngựa dừng lại trước cửa một quán trọ vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bốn người nhìn nhau rồi cùng xuống xe.
Một nam tử có vẻ giống tiểu nhị trong quán bước ra cười niềm nở với bốn người, ánh mắt người này dừng lại trên người Trần Cẩn Phong.
"Chủ quán, bọn ta muốn thuê trọ, kéo ngựa ra hậu viện rồi cho ăn đi." Tấu Thái Tiêu bước lên trước dặn dò.
"Thật ngại quá, quán trọ của chúng tôi vừa mới đầy, mời các ngài đến quán khác ạ." Nói đoạn tiểu nhị quay lưng đi vào quán, không thèm chào họ nữa.
"Chúng ta tới chỗ khác đi." Nhìn theo bóng lưng tiểu nhị, Trần Cẩn Phong nói.
Cách quán trọ này không xa có một quán khác, mấy người nhóm Trần Cẩn Phong liền đi tới đó.
"Xin lỗi, quán chúng tôi hết chỗ rồi." Họ vẫn nhận được câu trả lời như ban nãy.
"Nơi đây có vẻ cũng là một thị trấn phồn hoa, có nhiều du khách đến như vậy, hỏi hai quán trọ đều đã chật kín, làm ăn cũng được đấy." Tấu Thái Tiêu cảm khái.
"Có lẽ không phải lí do làm ăn được đâu." Trình Xung tiếp lời, chỉ tay về phía quán trọ đầu tiên: "Huynh nhìn xem."
Trước mặt họ, tiểu nhị ban nãy đang ân cần kéo tay áo một vị khách quan, vừa kéo vừa nói: "Khách quan, quán chúng tôi có món ăn ngon lại có phòng đẹp, ngài vào ăn uống lót dạ chứ?"
"Khốn kiếp, bọn chúng coi thường ai vậy." Tấu Thái Tiêu thầm chửi, ngay lập tức bước về phía gã tiểu nhị đang cười nịnh nọt.
"Cho ba phòng loại tốt nhất." Tấu Thái Tiêu tức giận quát tiểu nhị.
"Có ngay." Tiểu nhị nhanh nhảu đáp ngay, đến khi nhìn rõ là vị ban nãy muốn thuê trọ, sắc mặt liền trùng xuống: "Tôi đã nói với ngài là quán chúng tôi hết phòng rồi mà."
"Thế mấy vị kia sao lại được vào?" Tấu Thái Tiêu chỉ vào mấy người khách ban nãy mới được trèo kéo vào quán.
"Hihi, vậy tôi xin phép được nói thật với ngài, còn phòng cũng không thể cho các ngài thuê được." Gương mặt gã tiểu nhị vô cùng ngạo mạn.
Tấu Thái Tiêu lấy mấy định bạc từ trong túi áo, đá mạnh vào gã tiểu nhị, lầm bầm: "Không phải ngươi muốn tiền sao, tưng đây đủ chưa?"
Trông thấy đinh bạc trắng, mắt tiểu nhị sáng lên, chỗ bạc này đủ để mấy người họ ăn ở thoải mái cả tháng, nhưng lòng tham cũng chỉ nổi lên một lát, ngay sau đó câu nói của tiểu nhị chính thức khiến Tấu Thái Tiêu nổi cơn tam bành: "Đưa bao nhiêu tiền cũng không cho ở."
"Cái gì? Tên tiểu tử nhà ngươi thích ăn đòn à?" Không kịp cho gã giải thích, Tấu Thái Tiêu túm cổ áo tiểu nhị, nhấc người gã lên rồi ném gã xuống đất khiến tiểu nhị sợ hãi kêu loạn lên.
Chẳng mấy chốc có bốn nam tử thân thể rắn chắc xông ra từ trong quán, trông thấy tiểu nhị ngã lăn ra đất, họ liền lao đến chỗ Tấu Thái Tiêu.

Mấy người sống ở nơi thôn dã này đâu phải đối thủ của cao thủ trong Kinh thành, gần như chỉ vài giây sau những nam tử khỏe mạnh đã chịu thua trước ngón đòn của Tấu Thái Tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui