Quay lại chập tối hôm qua, khi chủ quán đang lười nhác ngồi sau quầy bàn luận với phòng kế toán về chuyện làm ăn gần đây không khởi sắc thì một nam tử bước vào.
Người này có dáng người gầy guộc, ăn vận bình thường, ngoại hình thuộc kiểu nếu lẫn trong đám đông cũng chẳng ai nhận ra.
Người đó bước tới đặt một chiếc túi lên quầy, lải nhải nói muốn gặp chủ quán.
Chủ quán đánh giá anh ta một lượt, thầm chửi anh ta là "đồ nghèo kiết", đáp lại anh ta một cách rất khó chịu: "Vị khách này muốn thuê trọ ở chỗ chúng ta sao, để ta bảo tiểu nhị sắp xếp cho ngài một phòng nhé." Nói đoạn chủ quán uể oải cất tiếng gọi: "Sắp xếp cho vị khách này một phòng đi."
Người đó bỗng vẫy tay ra hiệu dừng lại, nói: "Ta không đến để thuê trọ, lát nữa sẽ có mấy người khách đến đây, kính mong chủ quán hãy tiếp đãi họ thật nồng hậu, không được để xảy ra sơ suất."
Chủ quán liếc mắt quan sát anh ta, trên mặt nở nụ cười châm biếm: "Ta nói ngài nghe này, cái quán nhỏ của ta trước nay đối đãi với tất cả khách quan đều như nhau, lấy đâu ra chuyện sơ suất, nếu ngài..
đã đến đây nói những lời này, hẳn là mấy vị khách đó không phải người tầm thường."
Người đó chỉ cười nhẹ, đáp: "Đúng vậy, họ đang để tang người thân bỏ mạng nơi đất khách quê người, chuyến này để đưa linh cữu về quê nhà."
"Ôi chà thứ cho ta nói thẳng, dạo gần đây việc kinh doanh quán trọ của ta rất thảm hại, lại đón thêm người đang để tang sẽ cực kì cực kì xui xẻo.
Quán ta không dám tiếp đâu, xin ngài hãy tìm chỗ khác đi." Nói xong chủ quán nháy mắt với người làm, ra hiệu cho người làm đẩy nam tử ra khỏi quán.
"Khoan đã." Anh ta né được cú đẩy của người làm, mở hé một góc túi vải ra, để lộ ánh sáng lấp lánh của vàng ròng: "Không phải ông nói việc làm ăn đang thảm hại sao, ta e là ông không thể nhận được đề nghị nào tốt hơn thế này đâu.
Nếu như chủ quán vẫn nhất quyết đuổi tại hạ đi, vậy tại hạ chỉ đành cáo từ." Nói đoạn anh ta buộc túi lại, đeo ra sau vai, xoay lưng rời đi.
Chủ quán không ngờ một người trông chẳng có vẻ gì đặc biệt lại mang theo nhiều vàng trên người như vậy, xem ra mắt hắn dạo này không được tốt rồi.
Hắn lại nháy mắt ra hiệu với người làm, người làm vội chặn trước mặt nam tử.
Chủ quán bước ra khỏi quầy, kéo tay áo anh ta quay lại quán, nói: "Chúng ta bàn bạc thêm, bàn bạc thêm nào.
Bình thường những quán trọ khác sẽ không tiếp đón người đang để tang, nhưng cũng chẳng thể để họ lưu lạc ngoài đường được đúng không.
Thế này đi, quán trọ của ta sẽ cung cấp chỗ ở cho các vị ấy, còn về chỗ vàng này..
ha ha ha ha."
Nam tử hào sảng đáp: "Được thôi, chủ quán đã nói như vậy thì toàn bộ chỗ vàng này sẽ là của ông.
Ta sẽ trả trước một nửa, đợi sau khi bọn họ rời đi, ta trả nốt một nửa còn lại, ông thấy thế nào?"
Chủ quán gật đầu ngay tắp lự, đảo mắt một vòng, lại nói: "Quán chúng ta có loại trà Long Tỉnh thuộc hàng thượng hạng, các khách hàng bình thường sẽ không có cơ hội uống.
Mời ngài theo ta lên lầu, ta sẽ đích thân pha trà cho ngài, cũng như để ngài tiện nghỉ ngơi." Dứt lời, không để nam tử hồi đáp, người làm đã nhận được tín hiệu từ chủ quán, gật đầu với hắn rồi lùi ra sau sảnh.
Nam tử ngẫm nghĩ một lát, nếu uống trà xong rồi đi cũng chẳng sợ làm lỡ việc, vậy nên anh ta quyết định theo chủ quán lên trên nghỉ ngơi một lát.
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ được rằng trong căn phòng đó đã có sẵn mấy kẻ cầm đao chờ mình.
Lần này đi, anh ta sẽ mãi mãi không thể rời khỏi quán trọ.
Nghĩ đến đây, chủ quán nhìn về phía Viên đại nhân, chờ đợi ông hạ lệnh bắt giữ mấy tên hung thủ giết người đang trốn trong phòng không dám ra ngoài.
"Chủ quán, lời người trong phòng này nói cũng có lí, ngươi giải thích cho ta nghe đi?" Chủ quán không ngờ rằng Viên đại nhân sẽ nói thế này, ngay lập tức hắn trở nên hoang mang: "Viên đại nhân, Viên đại nhân..
à, đúng rồi, là như này ạ, hôm qua vừa hay lúc tiểu nhân buồn đi vệ sinh, vừa ra khỏi phòng thì trông thấy họ đánh đấm ạ."
"Ngươi trông thấy mấy người đó giết người sao?" Viên đại nhân hỏi.
"Ừm, dạ đúng ạ, chính là bọn họ." Chủ quán ngập ngừng một lát, sau đó hắn đáp lại chắc nịch.
"Chủ quán rõ ràng đang ngụy biện, phòng của ngươi ở tầng một, nhà xí nằm ở phía sau sảnh lớn tầng một, cứ cho là ngươi thực sự đi vệ sinh thì sao lại chạy lên tầng hai để rồi chứng kiến cảnh bọn ta giết người?" Trần Cẩn Phong cười khẩy.
"Ta đi ngang qua, ta đứng ở đầu cầu thang tầng một trông thấy đó." Chủ quán không hổ là kẻ già mồm.
"Thế lại càng vô lí, phòng của ngươi ở phía đông tầng một, cầu thang lại ở phía tây, sao ngươi lại đang từ phía đông chạy ra phía tây, tẹo nữa lại chạy về phía đông để ra nhà xí sau đại sảnh được.
Huống hồ phòng của bọn ta nằm ở phía trong cùng, nếu thực sự có đánh đấm thì ngươi bắt buộc phải lên tầng hai mới nhìn thấy được.
Ngươi nói ngươi muốn đi vệ sinh, nhưng ở tầng hai làm gì có nhà xí, vậy ngươi lên đây làm gì?" Giọng nói của Trần Cẩn Phong càng lúc càng mạnh mẽ, từng lời chàng nói khiến cho chủ quán lặng người á khẩu.
Chủ quán biết mình không thể cãi thêm được nữa, đánh dứt khoát thừa nhận: "Đúng, ta chỉ muốn để người làm lên cướp của, ai ngờ các người lại ra tay giết người của quán ta.
Đại nhân, hung thủ hiện đang ở trong căn phòng này, xin ngài minh xét ạ."
Viên đại nhân nghe thấy vậy liền nổi giận, quát: "Ngươi to gan lắm, trong huyện lại có một tên khốn như nhà ngươi, người đâu mau áp giải chủ quán vào đại lao cho ta."
"Đại nhân, ngài không bắt hung thủ lại đi bắt tiểu nhân, tiểu nhân không phục, tiểu nhân chỉ muốn lấy ít ngân lượng, bọn họ lại hại chết năm mạng người.
Nếu đại nhân nhốt tiểu nhân vào đại lao, đại nhân cũng chỉ là một vị quan lẩm cẩm mà thôi." Chủ quán cao giọng cãi.
Viên đại nhân nghiêm giọng: "Chuyện hung thủ bản quan sẽ điều tra, nhưng ta không thể để yên cho kẻ hành nghề cường đạo hại dân như ngươi làm ồn ở đây.
Lôi hắn xuống đánh ba mươi roi cho ta."
"Viên đại nhân xin dừng tay, nếu chủ quán muốn tại hạ chứng minh, tại hạ không ngại rửa sạch tội danh cho mình ngay bây giờ, cũng để chặn cái miệng thối của hắn lại." Trần Cẩn Phong nghiêm giọng nói tiếp: "Chủ quán nói tại hạ là hung thủ, nguyên nhân chủ yếu là bởi mấy người tại hạ đây chính là đối tượng hắn muốn lấy trộm tiền.
Đại nhân hãy quan sát hiện trường thật kĩ, ở trước cửa phòng tại hạ có một thi thể, phân tích dấu máu có thể thấy thi thể đã nằm ở vị trí đó ngay sau khi bị sát hại, cũng đồng nghĩa với việc khi hung thủ cắt cổ họng nạn nhân, máu đã bắn lên cửa, còn nạn nhân thì chết gục bên cửa, máu từ vết thương trên cổ họng tiếp tục phun máu nên phía trên cánh cửa mới có một mảng máu lớn đến vậy.
Bởi nạn nhân tựa lưng vào cửa, máu từ cổ họng khi chảy tới sống lưng cũng sẽ lan dọc theo cánh tay, sau đó sẽ tạo nên dấu máu ở sau lưng như hiện tại.
Nếu thi thể từng bị chuyển động thì dấu vết này ắt sẽ bị biến dạng.
Từ đó có thể phán đoán rằng tại hạ chưa từng mở cửa, mà không mở cửa thì sao có thể sát hại bọn họ được?"
Viên đại nhân cẩn thận ngồi xổm xuống kiểm tra dấu máu mà Trần Cẩn Phong vừa nói, thỉnh thoảng ông lại gật đầu.
Xem ra ông cũng hoàn toàn đồng ý với những phân tích của chàng..