"Nói ra thì dài lắm, lúc dân phụ mới được gả tới đây vẫn còn là Diêu huyện lệnh quản lí, thời đó cuộc sống ai cũng sung túc, có nhiều gia đình nghèo mong muốn được gả con gái tới huyện Hoài Cốc.
Nhưng ngờ đâu tới năm thứ hai triều đình đột nhiên cách chứ Diêu huyện lệnh, đổi sang Ngô huyện lệnh.
Từ đó về sau cuộc sống của người dân không còn yên bình nữa.
Lương thực ngày một thất thu, mỗi năm còn phải nộp một nửa lượng lương thực.
Vừa phải đi tòng quân, vừa phải đóng đủ loại thuế, ai ai cũng kêu khổ.
Những người đi thoát li được đã đi rồi, chỉ còn lại một số hộ gia đình còn người già trẻ nhỏ như dân phụ phải ở lại."
"Không có ai báo lên triều đình sao?"
"Sao lại không chứ, trước đây có người đi báo nhưng sau đó thì bặt vô âm tín, không biết họ chết rồi hay đi thoát li rồi nữa." Khóe mắt đại tẩu mập ửng đỏ: "Phu quân của dân phụ cũng.."
"Ra mọi chuyện là vậy." Trần Cẩn Phong gật đầu, chàng không biết phải an ủi đại tẩu mập thế nào, tẩu ấy thật là một người đáng thương.
"Đại tẩu, tẩu có biết bình thường gia đình này hay qua lại với ai không?" Trần Cẩn Phong thay đổi chủ đề để đại tẩu mập không suy nghĩ nữa.
"Gia đình đó là người bản địa ở đây, bình thường họ đối xử với mọi người tốt lắm, chưa từng bao giờ gây xích mích với làng xóm.
Người nữ chăm chỉ cần cù, người nam siêng năng lao động, họ không gây chuyện thị phi, luôn vất vả chăm sóc cho ông cụ già bị bại liệt.
Năm trước còn vừa mới sinh được một thằng nhóc mũm mĩm, ai mà ngờ.." Nói đoạn đại tẩu mập lau nước mắt: "Chẳng biết sao họ lại gây thù chuốc oán với kẻ nào."
"Có lẽ không phải bị sát hại do hận thù đâu." Trần Cẩn Phong phân tích: "Hoàn cảnh của huyện Hoài Cốc rõ như ban ngày, gia cảnh nhà họ lại chẳng khấm khá gì, chỉ nhìn sân vườn thôi cũng đủ hiểu."
Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong lại hỏi: "Đại tẩu, trước khi xảy ra án mạng, tẩu có nhìn thấy hay nghe thấy người hoặc âm thanh nào khả nghi không?"
"Hôm đó sao.." Đại tẩu mập suy nghĩ một lát mới trả lời: "Có điểm bất thường thật.
Hôm đó dân phụ đang ngồi vá quần áo trong sân thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí.
Dân phụ cảm thấy lạ vì thôn ở phía nam thành người còn chẳng có cái ăn, nhà ai lại còn nuôi được gia súc nên mới mở cổng ngó ra ngoài.
Ngài biết dân phụ nhìn thấy gì không?"
"Thấy gì?" Trần Cẩn Phong biết đại tẩu mập đang kể đến phần quan trọng, chàng nhìn tẩu ấy không chớp mắt.
"Người ngoại tộc." Đại tẩu mập kể tiếp: "Người đó để tóc thắt bím, mặc áo choàng dài, eo nhỏ, cổ áo rộng, người đó dắt một con ngựa lớn đi về phía gia đình kia." Nói xong đại tẩu chỉ tay về nơi xảy ra vụ án: "Lúc đó dân phụ còn thắc mắc nhà họ sao lại có quan hệ với người ngoại tốc, không biết có phải họ hàng không."
"Người ngoại tộc đó trông như thế nào, có điểm gì đặc biệt không?"
"Người đó đứng quay lưng lại với dân phụ nên không nhìn thấy mặt, chỉ cảm thấy hắn rất cao."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó á? Sau khi dân phụ vá xong quần áo, chuẩn bị nấu cơm thì thấy hết muối rồi, định sang nhà họ mượn một ít, nhân tiện xem người ngoại tộc kia thế nào.
Nhưng khi sang tới nơi thì lại trông thấy các ngài."
Trầm tư một lát, Trần Cẩn Phong lấy chiếc khăn tay ra khỏi ngực áo, chàng mở chiếc khăn ra, tinh thể màu trắng dưới ánh nắng trở nên lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.
"Đại tẩu, tẩu có biết đây là gì không?" Trần Cẩn Phong đưa chiếc khăn qua.
Đại tẩu mập nhận lấy chiếc khăn, quan sát cẩn thận tỉ mỉ một lúc lâu, tẩu ấy bất lực lắc đầu đáp: "Không biết nữa, mới nhìn qua còn tưởng là muối." Đại tẩu mập không thể nào quên được chuyện mượn muối.
Trần Cẩn Phong gói khăn tay lại, chàng hơi cúi đầu với đại tẩu mập.
Chàng thầm nghĩ trong lòng: Nếu hung thủ vụ án này thực sự là người ngoại tộc thì chàng có liên quan tới người ngoại tộc từ khi nào chứ.
Thủ pháp giết người của mỗi người đều không thể giống nhau hoàn toàn, thói quen lại càng không hoàn toàn giống nhau.
Người thần bí ở quán trọ Bằng Lai chắc có lẽ là người ngoại tộc dựa theo phương thức ra tay, nhưng tại sao lại cứu chàng? Quan trọng hơn cả chủ quán trọ đã nói khách ở quán lúc đó toàn khách quen, chỉ có bốn người họ là mới đến, thiết nghĩ người ngoại tộc đó không ở trọ trong quán.
Nếu đã không phải khách trọ thì vì cớ gì nửa đêm canh ba lại xuất hiện ở quán trọ nơi chàng ở.
Chỉ có một khả năng là người ngoại tộc này đã luôn theo dõi chàng.
Chuyện này lại càng kì quái rồi, sao đang yên đang lành chàng lại bị người ngoại tộc để mắt đến.
Nếu bởi vì thân phận Trạng nguyên của chàng, theo lí mà nói người cứu chàng phải là người của triều đình, không thể là người ngoại tộc.
Một vấn đề kì lạ hơn cả là tại sao người đó theo dõi chàng, cứu mạng chàng nhưng khi chàng gặp nạn tại huyện Hoài Cốc thì không xuất hiện, lại đi sát hại chủ nhà nơi chàng định tá túc nhờ.
Ngoài ra bụi tinh thể màu trắng nhặt được trong sân là vật gì, sao người ngoại tộc đó lại có thứ này, nó có tác dụng gì.
Chàng càng nghĩ càng cảm thấy bế tắc.
Trần Cẩn Phong đâu thể biết rằng những hành động đó ẩn giấu biết bao động cơ và tính toán, nếu như chàng có thể biết thì tất cả những bí ẩn này đã dễ dàng được hóa giải rồi.
* * *
Sảnh sau nha môn huyện Hoài Cốc
Tấu Thái Tiêu lo lắng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa.
Thấy sự bất an trên mặt anh, Trình Xung không nhịn được, nói: "Ta nói này sao huynh không ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lượn qua lượn lại làm ta chóng cả mặt."
"Huynh nói xem sao bây giờ Phong thiếu gia vẫn chưa về, liệu ngài ấy có gặp phải chuyện gì không?" Tấu Thái Tiêu dừng lại trước mặt Trình Xung.
Vừa nói xong thì tiếng mở cửa vang lên, một thư sinh anh tuấn, đôi mắt đen sáng ngời, gương mặt có chút mỏi mệt bước vào.
"Phong thiếu gia, ngài về rồi." Tấu Thái Tiêu chạy tới đỡ lấy Trần Cẩn Phong: "Thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn, ngài nên nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu, hai người đã tìm được thông tin gì chưa?" Trần Cẩn Phong khoát tay ra hiệu cho Tấu Thái Tiêu ngồi xuống.
"Ừm thuộc hạ nghe được mấy hộ gia đình trong thôn nói họ trông thấy một người dị tộc cưỡi một con ngựa lớn đi vào thôn." Trình Xung thông báo.
"Đúng, thuộc hạ cũng nghe được thông tin này, người đó đeo khăn che mặt đen nên không ai trông thấy mặt mũi hắn." Tấu Thái Tiêu phụ họa thêm.
"Nghe mọi người miêu tả cách ăn mặc thì hẳn người này là người Đột Quyết." Trần Cẩn Phong suy tư một hồi rồi nói.
"Phong thiếu gia, chắc hẳn có uẩn khúc gì đó." Trình Xung nói.
"Chính xác, người Đột Quyết không hòa hợp với Đại Đường ta, nhiều lần mưu tính xâm chiếm Đại Đường, tại sao lại xuất hiện ở đây?" Trần Cẩn Phong nhíu mày: "Chẳng lẽ hắn không sợ triều đình phát hiện?"
"Phát hiện cái gì?" Một thiếu nữ mặc áo đỏ bước vào, đôi mắt lanh lợi mê người, đôi môi hồng cong lên vẻ tinh nghịch, nụ cười trên gương mặt tựa hoa tươi.
"Người Đột Quyết." Tấu Thái Tiêu nói tiếp: "Vụ án bốn người một nhà bị sát hại rất có thể là do người Đột Quyết làm."
"Gì cơ, người Đột Quyết á?" Tiểu ma nữ kinh ngạc há hốc miệng: "Sao lại có người Đột Quyết ở đây vậy?".