Mê Án Đường Triều


Trần Cẩn Phong đón lấy chén trà, vừa mở nắp chén, một mùi thơm thoang thoảng lan tỏa.

Nước trà trong vắt, màu trà hơi ngả vàng, dưới đáy chén còn đọng lại mấy búp trà tươi non mơn mởn hình quả lắc.

Khi vừa vào miệng trà có vị hơi đắng, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng, chỉ một lát sau vị ngọt đã lan khắp đầu lưỡi, hương vị đậm đà khó quên.
"Đúng là trà ngon." Trần Cẩn Phong cảm thán.
"Trần lão đệ có nếm ra được đây là trà gì không?" Lý Long Cơ mỉm cười, đôi mày kiếm hơi cong lên.
"Hình dáng lá trà hơi cong, búp trà mập mạp, sắc cạnh, lá có màu vàng kim." Trần Cẩn Phong quan sát tỉ mỉ, lại nhấp một ngụm rồi nói: "Có phải trà Tước Thiệt được trồng trên núi Hoàng ở An Huy?"
"Trần lão đệ quả là học rộng hiểu nhiều, thật khiến cho vi huynh mở mang tầm mắt." Lý Long Cơ dành lời khen ngợi.
"Quá lời rồi, quá lời rồi, chỉ là hồi nhỏ đệ hay nghe gia phụ nhắc tới, đoán đúng cũng là do ăn may thôi." Trần Cẩn Phong hổ thẹn đáp.
"Con trai ta để Trần đại nhân cười chê rồi." Nói đoạn một người bước vài đại sảnh Tương phủ.

Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, dưới cằm để một chòm râu đen, dáng người phốp pháp, gương mặt hiền từ.
Vừa trông thấy ông ấy, Lý Long Cơ nhanh chóng giới thiệu với Trần Cẩn Phong: "Đây là gia phụ ta, An Quốc Tương vương."
Nghe thấy đây chính là người mình đang tìm, Trần Cẩn Phong vội vàng đứng dậy, chàng kéo vạt áo, quỳ xuống hành lễ: "Thần Trần Cẩn Phong bái kiến An Quốc Tương vương."
"Mau mau đứng dậy." An Quốc Tương vương Lý Đán bước tới trước đỡ chàng dậy.


"Bản vương nghe con trai nói ngươi có việc cần bẩm báo sao?"
"Bẩm Tương vương, thần được người khác nhờ vả đến để chuyển lời cho ngài ạ." Trần Cẩn Phong cúi người thưa.
Tương vương Lý Đán gật đầu, đoạn ông ra hiệu cho Trần Cẩn Phong ngồi xuống: "Ngươi nhận lời nhờ của ai và muốn chuyển lời gì cho ta?"
Trần Cẩn Phong biết trách nhiệm của mình trong chuyện này rất lớn nên hơi chần chừ.

Tương vương hiểu ý chàng, ông nói: "Ngươi yên tâm, những người có mặt ở đây đều là tâm phúc của bản vương, ngươi cứ nói đi không phải sợ gì cả."
"Vâng." Trần Cẩn Phong gạt bỏ được nỗi lo, chàng nói tiếp: "Việc Tươn vương ngài ra tay trợ giúp thần đào hôn khiến thần cảm kích khôn nguôi."
Lý Đán hơi ngập ngừng nhưng sau đó ông nhanh chóng gật đầu, ra hiệu cho Trần Cẩn Phong nói tiếp.
"Thần vốn không muốn thành hôn nên bị nhốt vào thiên lao, trong thiên lao thần đã có cơ hội gặp một ông lão, ông ấy muốn nhờ thần chuyển lời tới Tương vương." Trần Cẩn Phong dừng lại, bầu không khí trong đại sảnh trở nên căng thẳng.

"Vi Hoàng hậu có ý tạo phản, ngài phải tuyệt đối cẩn thận."
Trần Cẩn Phong cảm thấy rõ Tương vương ngạc nhiên khi nghe chàng nói vậy, nhưng ông ngay lập tức trấn tĩnh lại, hỏi: "Ông lão đó là ai?"
"Thần cũng không biết, ông ấy đã khoảng hơn tám mươi tuổi, ông ấy luôn giả ngốc giả dại khi ở trong ngục nên không thể hỏi được gì cả." Lời Trần Cẩn Phong nói khiến Lý Đán rơi vào trầm tư.
Lý Long Cơ cũng tò mò hỏi: "Chỉ dựa vào tuổi tác thì khó mà biết được là ai, ông ấy có nhờ đệ chuyển lời nào khác không?"
"Lời khác sao?" Nghĩ đến đây Trần Cẩn Phong cảm thấy hơi ngại ngùng: "Ông ấy còn dạy thần một bài hát nữa ạ."
"Bài hát gì?" Hai mắt Lý Long Cơ sáng lên.
"Có một ông lão cười, có một dòng nước trôi, cầm đàn lên gảy gảy, nhào bột hấp màn thầu." Hát xong, Trần Cẩn Phong nở nụ cười ngượng ngùng.
"Đây là bài hát nào vậy, có thế này thôi sao?" Lý Long Cơ cau mày, biểu cảm khó hiểu nhìn về phía Tương vương.
"Ông ấy nói khi nào có thời gian hát cho Tương vương nghe, có thể Tương vương sẽ nhớ ra điều gì đó." Trần Cẩn Phong thật thà kể lại.
Tương vương không nói gì, ông cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu mới bất lực nói: "Bản vương thật sự không nhớ ra được điều gì."
"Nếu không nhớ ra được thì không cần nhớ đâu ạ." Lý Long Cơ tinh tế đáp: "Lời quan trọng nhất của ông ấy cũng đã được chuyển tới chúng ta rồi, chuyện ông ấy là ai không còn quan trọng nữa."
Tương vương gật đầu, thở dài một tiếng, ông tự lẩm bẩm với chính mình: "Xem ra Vi Hoàng hậu nhất định sẽ không tha cho ta."
* * *
Bên trong động đá tối tăm, ẩm thấp, một chiếc đầu sói với bộ lông xanh xám đang giương đôi mắt hung hiểm đỏ như máu của mình về phía người quỳ một gối dưới đất.

Người này đeo mặt nạ màu vàng, trên người khoác áo choàng đen.

Chiếc mặt nạ đỏ của người ngồi trên trường kỉ đá trông vô cùng nổi bật.
"Thuộc hạ khấu kiến tông chủ." Người đeo mặt nạ vàng ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ.
"Đông đường chủ đứng dậy đi.


Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?" Dưới lớp mặt nạ đỏ, tông chủ cất tiếng hỏi thăm.
"Đã đỡ nhiều rồi ạ." Đông đường chủ chậm rãi đứng dậy thưa: "Tông chủ, thuộc hạ không làm tốt nhiệm vụ của mình, xin tông chủ trách phạt."
"Chuyện này không trách ngươi được.

Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trong hang sói đi."
Nghe vậy, Đông đường chủ vội vàng quỳ xuống, giọng nói khẩn nài: "Tông chủ, thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, xin tông chủ hãy cho thuộc hạ được tiếp tục nhiệm vụ."
Người đeo mặt nạ đỏ nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, đỡ Đông đường chủ dậy: "Bản tông muốn ngươi ở lại hang sói nghỉ ngơi ắt có lí do của ta.

Nhiệm vụ của ngươi tạm thời coi như đã hoàn thành, tiếp theo đây sẽ đến lượt người khác lo liệu."
Đang nói thì cửa động đá bật mở, một người ăn mặc giống hệt Đông đường chủ tiến vào.

Nhìn dáng người có vẻ gầy hơn và thấp hơn Đông đường chủ một chút.
"Được rồi Đông đường chủ, ngươi lui xuống đi." Tông chủ gật đầu ra hiệu cho Đông đường chủ.
Đông đường chủ còn đang định nói gì đó nhưng trông thấy người xuất hiện bên cạnh ăn vận y như song sinh của mình bèn im lặng rời đi.

Đợi Đông đường chủ đi rồi, người vừa tới quỳ một gối, cung tay hành lễ: "Trung đường chủ tham kiến tông chủ."
"Tốt lắm Trung đường chủ." Tông chủ có vẻ phấn khởi khi gặp Trung đường chủ, hắn quay lại trưởng kỉ, vui vẻ nói: "Bây giờ đã đến dịp để ngươi trổ tài."
"Vâng thưa tông chủ." Trung đường chủ hơi kéo vạt áo choàng, nói tiếp: "Xin tông chủ ra lệnh."
"Nhiệm vụ của ngươi tương đối đơn giản, là thế này.." Tông chủ ra hiệu cho Trung đường chủ bước tới.


Trung đường chủ ngoan ngoãn đi tới áp tai vào cạnh mặt nạ tông chủ.
"Thế nào?" Tông chủ hào hứng hỏi.
Nghe tông chủ căn dặn xong, Trung đường chủ có vẻ ngập ngừng: "Tông chủ, chuyện này sao có thể nói đơn giản được, lẽ nào ngài nhẫn tâm làm thế thật sao?"
"Trung đường chủ à, làm việc lớn thì phải chấp nhận trả giá.

Nhiệm vụ này đối với ngươi nói dễ cũng dễ, mà nói khó cũng khó, còn tùy vào biểu hiện của ngươi.

Tất cả những gì chúng ta làm ngày hôm nay không phải là vì ngày mai sao.

Thôi ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ đi, khi nào ngươi quyết định được rồi thì lại tới tìm ta."
Trung đường chủ cúi đầu, một lúc sau như thể đã đưa ra được quyết định, người này nói với tông chủ: "Thuộc hạ đã nói từ ngày xưa rằng thuộc hạ có thể hi sinh tất cả cho tông chủ, thậm chí là cả mạng sống của mình.

Nay tông chủ đã tin tưởng thì thuộc hạ còn có thể nói gì được nữa.

Bây giờ thuộc hạ sẽ quay về chuẩn bị và làm theo kế hoạch của tông chủ." Nói xong Trung đường chủ quay người bước ra khỏi cửa.
Tông chủ dõi nhìn mọi thứ trước mắt, dõi nhìn bóng lưng rời đi của Trung đường chủ, không nén nổi tiếng thở dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận