Mê Án Đường Triều


"Huynh cũng đã nói hung thủ đánh nạn nhân nhiều nhát như vậy ắt phải có thâm thù đại hận.

Vậy thì chúng ta điều tra quan hệ của mười người đó với nạn nhân cũng như quan hệ của mười người với nhau là được mà, không phải sao?" Trần Cẩn Phong cười đáp.
"Sao lại phải điều tra quan hệ của mười người?" Lý Kính Dư gõ gõ ngón tay lên cằm, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Huynh nghĩ xem, nếu mười người đó nói dối thì có nghĩa là họ cùng đồng lòng nói dối, vậy thì vì lí do gì phải bao che cho hung thủ." Trần Cẩn Phong giải thích.
"Chẳng phải Phàn Tam Nhi nói cha cậu ta có một con kì lân vàng sao, có thể mười người đó liên kết với nhau để cướp báu vật về tay, nên mới phải bao biện cho nhau đó."
"Phàn Tam Nhi nói lúc cha cậu ấy nói rằng ông ấy có báu vật thì có mỗi Lương Tử nghe được.

Lương Tử là một tay cờ bạc có tiếng, hắn chắc chắn sẽ không nói bí mật này cho người khác, đám người Hoàng Tứ làm sao mà biết được bí mật này."
"Nếu chẳng may Lương Tử lỡ miệng nói ra thì sao, hoặc là đám Hoàng Tứ biết bí mật này rồi nhưng Phàn Tam Nhi lại không biết chuyện đó." Lý Kính Dư không phục với cách giải thích của Trần Cẩn Phong.
"Đến Phàn Nghiêm còn chết, huynh nghĩ nếu Lương Tử lỡ miệng nói ra thì hắn còn sống được sao? Với cả lúc Phàn Tam Nhi biết đến sự tồn tại của báu vật cũng mới chỉ cách đây hai, ba ngày.

Lão Phàn đã giữ bí mật này cả đời, sao có thể trong hai ba ngày ngắn ngủi lại để lộ ra ngoài được."
"Nói như vậy thì hoặc là Lương Tử đã cướp lấy kì lân vàng đi hưởng phú quý, hoặc là hắn đã.."
"Trước khi tìm được hắn thì không được kết luận bừa." Trần Cẩn Phong nói xong, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lý Kính Dư thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua cánh cửa.


Cột sáng tuyệt đẹp ấy chiếu rọi trên nền đất, tạo thành một vệt sáng lớn.

Nhìn về phía cột sáng, không khó để thấy những hạt bụi mịn nhẹ đang bay lượn, dường như cái thế giới nhỏ bé ấy đều có thể nhìn trộm từng người từng vật trong thế giới rộng lớn và phức tạp ngoài kia.
"Thì ra trên đời này lại có nhiều bụi đến vậy." Lý Kính Dư cảm khái.
"Huynh nói gì cơ?" Bỗng Trần Cẩn Phong hỏi.
"Có vấn đề gì sao?" Lý Kính Dư thấy lạ, không lẽ mình đã nói sai gì chăng?
"Không có gì đâu, huynh làm ta nhớ ra một chuyện." Trần Cẩn Phong trầm ngâm nói tiếp: "Cảm ơn huynh." Nói xong chàng chậm rãi bước ra ngoài, để lại một mình Lý Kính Dư đang cảm thấy hết sức khó hiểu.
"Tên mọt sách này hôm nay sao thế nhỉ." Lý Kính Dư lẩm bẩm: "Trông cứ như bị trúng tà vậy."
* * *
Bát Tiên lâu, phố Thị Náo, Quý Châu.
Bát Tiêu lâu nội tàng bát tiên
Bát Tiên phong tửu túy vô miên
Nhược đắc cẩm tú hoa hương tộc
Nhất trịch thiên kim vi hồng nhan.
(Trong Bát tiên lâu giấu tám nàng tiên
Rượu Bát Tiên uống vào say đến mất ngủ

Nếu lấy được gấm vóc cùng hoa thơm
Cùng một ngàn lượng vàng sẽ có được hồng nhan)
Bát Tiên lâu là nơi như thế nào, chính là nơi nam nhân đến tìm khoái lạc.

Đặt tên Bát Tiêu lâu là do nơi đây có tám vị tỉ muội nổi tiếng, ai ai cũng xinh đẹp như hoa.

Đặc biệt là cô nương tên Cẩm Nương, không chỉ có dung mạo tuyệt trần tựa tiên nữ hạ phàm, mà còn tinh thông cầm kì thi họa, được tú bà của Bát Tiên lâu đặt biệt danh "Trấn lâu chi bảo".

Rất nhiều công tử danh gia chỉ vì muốn được một lần chiêm ngưỡng dung nhan người đẹp mà ném tiền không tiếc tay, chỉ lợi cho tú bà có dáng người mập mạp đó kiếm được không biết bao nhiêu tiền của.
Hôm nay Bát Tiên lâu nghênh đón một vị khách.

Người này ăn vận sạch đẹp, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo, vừa bước vào cửa đã ra vẻ vênh vênh váo váo.

Tú bà không hổ có hỏa nhãn kim tình, vừa mới liếc mắt qua đã nhận ngay ra vị khách.
Tú bà ưỡn cái bụng lớn, uốn éo người bước tới bên cạnh người nọ, sau đó gác chân lên ghế rồi chậm rãi mở lời: "Ôi ta nói này Lương Tử, mấy ngày không gặp mà đã phát tài rồi, ăn mặc chau chuốt từ đầu đến chân, ta còn suýt nữa không nhận được ra tên ăn mày bị ta đuổi đi đấy." Nói xong bà ta cười lớn, thịt trên bụng bà ta cũng rung lắc theo.
Lương Tử không thèm để ý đến lời châm chọc của tú bà, hắn cười nhẹ: "Ta bảo tú bà này, mấy ngày không gặp hình như bà lại mập thêm rồi nhỉ, không biết là bà kiếm được" mỡ thơm "từ trên người công tử nhà nào rồi đắp lên người mình thế, nhìn hợp lắm đấy."

"Kiếm từ người ai thì cũng không kiếm từ người ngươi." Tú bà chống tay bên miệng cười thầm, con mắt đang quan sát đánh giá Lương Tử một lượt.
"Bà xem thường người khác à, được, cho bà xem đây này." Nói xong Lương Tử rút từ trong người ra một đinh bạc: "Không biết chỗ bạc này làm mờ mắt bà được mấy ngày nhỉ."
Nhìn thấy bạc, tú bà bật cười khanh khách, vẫy vẫy khăn lụa trong tay bước tới sát bên Lương Tử rồi đặt tay lên vai hắn, mắt chớp chớp: "Không ngờ tên tiểu tử nghèo ngày xưa cũng có ngày trở mình, có tiền là có quyền, nói đi ngươi muốn chọn cô nương nào."
"Không biết.." Nói đoạn Lương Tử bật cười, nụ cười toe toét trên miệng hắn khiến ai nhìn cũng cảm thấy chán ghét.
"Vừa vừa thôi." Tú bà quay người, gạt tay đi, quay lại biểu cảm ban đầu: "Chút bạc còm của ngươi mà đòi gặp hoa khôi." Tú bà nhìn Lương Tử bằng con mắt đầy khinh miệt: "Xách dép cho nàng ấy còn chưa đủ."
Lời này khiến Lương Tử đỏ mặt tía tai, máu nóng không ngừng dồn lên não: "Ai nói ta chỉ có ít bạc này, ta vẫn còn." Nói rồi hắn lấy từ trong túi áo ra một nén bạc, sau đó ném lên bàn: "Đã đủ chưa?"
Liếc nhìn nén bạc trên bàn, tú bà cười giả lả: "Lương Tử đại gia, thật ngại quá, hôm nay Cẩm Nương có khách rồi, hay là đổi sang Tú Nương đi, chờ hôm khác.."
"Chờ hôm nào, thứ Lương Tử ta có là tiền, chỉ cần Cẩm Nương tới là được."
"Là tên súc sinh nào không muốn sống nữa." Đột nhiên sau lưng có tiếng người khiến Lương Tử và tú bà cùng quay lại nhìn.
"Ôi, là Viên đại gia." Tú bà nhẹ nhàng bước tới: "Là tên ăn mày đó ạ, hắn ta không biết tốt xấu, đại nhân rộng lượng đừng tính toán với hắn ạ."
"Hừ, trên địa bàn của ta mà dám làm ầm làm ĩ, người đâu, đuổi tên súc sinh đó ra cho ta." Viên đại gia nổi giận, ở tại chốn này mà có kẻ dám hỗn xược gọi Cẩm Nương ra như thế.
Không cho Lương Tử cơ hội giải thích, chỉ vài phút sau hắn đã bị bê ra ngoài cửa.
Trên phố người xe qua lại nườm nượp, Lương Tử cứ bước đi vô định trên đường.
"Hừ dám đuổi ta đi, rồi sẽ có ngày ta bắt ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta.

Chờ ta có tiền rồi, ta sẽ mua đứt Bát Tiên lâu xem ngươi định đuổi ta thế nào, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi phải bò ra ngoài.

Hừ, dám đuổi ta đi, rồi có một ngày sẽ cho ngươi biết mặt.


Bây giờ ta phải tới sòng bạc, ta phải đổi vận, ta sẽ thắng lại tất cả những gì đã mất, lấy lại gia sản, lấy được Bát Tiên lâu, lấy được Cẩm Nương, lấy..

a.." Còn chưa nói hết thì Lương Tử đã bị ai đó bịt chặt miệng, hắn hoảng hốt ra sức gỡ bàn tay trên miệng mình ra nhưng rồi lại kinh hãi nhận ra dường như trước mắt có vô số nha dịch mặc quan phục như từ trên trời giáng xuống.
* * *
Đại sảnh phủ nha Quý Châu.
Lý Kính Dư đập mạnh kinh mộc đường, nghiêm nhìn Lương Tử đang quỳ dưới đất, hỏi hắn: "Lương Tử, ngươi đã biết tội chưa?"
Lương Tử run rẩy, vội dập đầu: "Đại nhân, tiểu nhân biết tội rồi, tiểu nhân biết tội rồi, xin đại nhân hãy khai ân tha cho tiểu nhân một lần này, lần sau tiểu nhân không dám nữa."
"Tha cho ngươi?" Lý Kính Dư cười khẩy: "Lương Tử to gan còn muốn có lần sau, lần này bản quan tuyệt đối không tha cho ngươi.

Nói nhanh, mấy hôm nay ngươi đã đi đâu?"
"Đại..

đại nhân, mấy ngày nay tiểu nhân đều ở trong quán trọ không đi đâu hết."
"Nói dối." Lý Kính Dư đứng dậy đi tới trước mặt Lương Tử, sau đó anh dừng lại, cố ý kéo trang phục của hắn, nói: "Y phục trên người ngươi có vẻ mới nhỉ, ngươi lấy ở đâu ra?"
"Bẩm đại nhân, là tiểu nhân bỏ tiền mua ạ." Lương Tử liếc mắt nhìn, vừa hay trông thấy hai chân Lý Kính Dư trước mặt mình.
"Mua sao? Hay cho tên khốn to gan nhà ngươi, làm ra chuyện như vậy mà không thấy chột dạ, hẳn không phải lần đầu của ngươi nhỉ?" Lý Kính Dư tức giận nhìn Lương Tử.
"Không phải đâu ạ, bẩm đại nhân đây là lần đầu tiên, lần sau tiểu nhân không dám nữa ạ, xin đại nhân hãy tha cho tiểu nhân lần này."
Nói đoạn Lương Tử cúi rạp người dập đầu xuống đất thật mạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận