Mẹ Bầu Nhặt Mót Ở Phế Thổ Để Nuôi Con


Người đang đói đến mức muốn tự sát cho xong, đột nhiên thấy tia hy vọng sống, chắc chắn sẽ mạo hiểm làm liều.

Nhưng bà ta tâm địa ác độc, vận may lại kém, hại nguyên chủ xong còn chưa kịp hưởng lợi đã bị sóc khổng lồ biến dị nhắm trúng.

Tả Phiến nhanh tay thu dọn cái bao rách, lo sẽ gặp phải người khác thèm muốn củ khoai lang bự này của mình.

Suy đi tính lại, cô lấy dao cắt chia củ khoai lang thành nhiều miếng, rồi thu lượm một đống lớn cỏ dại, không quan tâm có ăn được không mà cho hết vào hai cái bao.

Sau đó trộn lẫn những miếng khoai lang đã cắt với lá cỏ dày, cũng không có thắt chặt miệng bao mà cứ thế để lỏng kéo về nhà.

Trên đường có người nhìn thấy cô kéo hai bao lá cỏ dại, lại còn là loại khó ăn nhất, mọi người đều nhìn với ánh mắt khinh bỉ, cũng chẳng buồn để ý cứ thế vội vã rời đi.

Sống ở khu vực 50 này, chẳng ai có dư thời gian để lãng phí, không chăm chỉ sẽ phải chịu đói, đói thì cơ thể càng yếu, cuối cùng sẽ bị thời tiết khắc nghiệt lấy đi mạng sống.


Cuối cùng, Tả Phiến cũng bình an về đến nhà, cô mở cửa bằng vân tay, khóa cửa xong lập tức ngồi phịch xuống đất.

Cuối cùng cũng an toàn rồi!
Từ nhỏ chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, lần đầu tiên trong đời Tả Phiến cô phải vì miếng ăn mà phải liều mạng thế này!
Chuyến trở về này không khác gì phải vượt qua đường dây liên lạc của một tổ chức bí mật, cô sợ chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, không chỉ đồ đạc sẽ bị cướp mất mà có thể còn bị đánh lén, thật sự là quá nguy hiểm!
Sau khi bình ổn lại nhịp thở, Tả Phiến nhìn kỹ ngôi nhà này, mặc dù ký ức của nguyên chủ rất rõ ràng, nhưng khi kiểm tra lại thực tế, cô vẫn không khỏi muốn khóc.

Câu “Vườn không nhà trống” khi xưa cô học không còn là phóng đại, vì mặc dù cô sinh ra ở nông thôn xa xôi, nhưng chưa thấy ai nghèo đến mức trong nhà không có gì cả.

Nhà này không có giường, tủ đồ hay tủ quần áo, ngoài bếp đá ra, còn có một cái nồi màu nâu vàng giống như đúc bằng kim loại, thực ra là không rõ chất liệu, hai cái bát nhựa cũ, và hai cái giỏ đan bằng tre, cùng một đống đồ dùng cũ nát sắp mục gãy.

Cô hồi tưởng lại, cái giỏ từng đựng quần áo cũ rách của nguyên chủ và Kỳ Dương, bây giờ Kỳ Dương đã rời đi, nguyên chủ đã ép Kỳ Dương mang hết quần áo của anh ấy đi.


Ở vùng đất hoang tàn này, quần áo mùa đông cũng rất quý giá, quần áo mùa đông của cô và Kỳ Dương đều được làm từ da động vật biến dị nhỏ đã tích trữ lâu ngày, kết hợp với sợi dây leo lá đỏ.

Cô không ghét quần áo cũ của Kỳ Dương, chỉ là sợ sau này vợ mới của Kỳ Dương sẽ vì chuyện này đến gây chuyện với cô.

Dù sao quan hệ của cô và Kỳ Dương cũng rành rành ra đó, nếu Lâm Đan Đan muốn tìm hiểu một chút thì sẽ biết rõ ràng.

Cô không muốn bị người tình cũ tìm đến, lại còn bị bạn gái hiện tại của anh ta làm phiền.

Tính kiên cố của mấy căn nhà trong khu vực an toàn ở vùng đất hoang này quả thật vượt quá nhận thức của Tả Phiến.

Theo ký ức của nguyên chủ, đã có khoảng một năm khi động vật biến dị nổi loạn, bọn chúng gần như đã tiêu diệt hết tất cả những người còn đang thu gom phế liệu hay săn bắn ngoài trời, nhưng chúng không thể phá huỷ những ngôi nhà ở khu vực 50.

Những ngôi nhà ở đây được xử lý bằng loại thuốc đặc biệt chống động vật gặm nhấm biến dị đào hầm vào trong nhà, thậm chí độ cứng của chúng vượt qua cả kim cương.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận