Truyện Ngôn Tình » Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu » Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu | Chương 34 « Xem Chương Cũ Hơn Xem Chương Mới Hơn » Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu | Chương 34 Bóng ma Chương 34 Sân bay Thanh Đảo.
Vừa xuống sân bay, Thúy Thúy và Dương Chiến đã gặp mặt những người đi đón: bố Thúy Thúy, Trương Tú Tú, bố mẹ Vương Hinh, còn có cả Đại Lâm dày mặt nhất định đòi đi theo.
Thúy Thúy từng bước đi đến, Dương Chiến cầm theo một cái va-li du lịch vừa tầm, hành lý đều gửi cả. Họ kinh ngạc khi nhìn thấy Thúy Thúy dường như đã biến thành một người khác, mặc trên mình toàn là đồ hàng hiệu cao cấp. Những bộ đồ này chỉ có nhìn thấy trên người những người mẫu Âu Mỹ, người đẹp vì lụa, lập tức khiến cho Thúy Thúy trở nên nổi bật.
Thúy Thúy đi một đôi giày cao gót tuyệt đẹp, đổi sang kiểu tóc hơi xoăn nhẹ và óng mượt. Kiểu tóc này là trước khi Thúy Thúy khỏi bệnh, Dương Chiến đã mới một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp đến tạo mẫu tóc cho cô, rất phù hợp với khí chất và các nét trên khuôn mặt cô. Điều thay đổi lớn nhất ở Thúy Thúy là sắc mặt, khác hẳn với vẻ rụt rè trước đây, bây giờ chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng và bì thương. Đại Lâm nhìn thấy Thúy Thúy ở trước mặt, hơi tự ti mặc cảm, kinh ngạc, nhất thời không dám đi lên chào hỏi.
Bố mẹ Vương Hinh ngân ngấn nước mắt bước lên ôm lấy Thúy Thúy, Thúy Thúy vẫn chưa biết chuyện của Vương Hinh, chỉ nghĩ là họ buồn bã vì cái chết của mẹ, cũng nước mắt lưng trong.
Bố Thúy Thúy vốn không muốn đưa Trương Tú Tú đi theo, ông muốn cho Thúy Thúy chút thời gian để tiếp nhận mẹ kế, sau này người một nhà đã trở nên thân thiết thì có thể có được một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng cả đời Trương Tú Tú còn chưa thấy sân bay bao giờ, nên nhất định đòi đi theo, còn đòi bố Thúy Thúy long trọng, chính thức giới thiệu bà với Thúy Thúy tại sân bay. Dù sao thì bà cũng là được bố Thúy Thúy cưới xin hẳn hoi, chứ không phải là vợ lẽ bị giấu giấu giếm giếm không dám gặp mặt ai.
Đương nhiên, trên suốt dọc đường đi, bà đã nhận đủ những cú lườm nguýt của bố mẹ Vương Hinh.
Còn về phần Đại Lâm, chẳng ai thèm để ý đến anh ta, anh ta cũng không chủ động kiếm chuyện bực mình.
Lúc này, Trương Tú Tú cố tình khoác tay bố Thúy Thúy thật tình cảm, đứng sát vào người ông, có ý ra oai với Thúy Thúy, tôi là vợ được bố cô cưới về, địa vị của tôi trong cái gia đình này quyết không thể lung lay, cô đừng có mà coi thường tôi! Bố Thúy Thúy thấy như vậy không phù hợp lắm, mấy lần hất tay bà ra mà không được, đành phải ngượng ngùng để mặc bà khoác tay.
Thúy Thúy chào hỏi bố mẹ Vương Hinh xong, bèn đi đến trước mặt Đại Lâm, bình tĩnh nói: “Tôn Đại Lâm, sáng mai anh có rảnh không?”
Đại Lâm bị câu nói “Tôn Đại Lâm” làm cho choáng váng, vội gật đầu “Có, có, có. Thúy Thúy, nhà chúng ta chuyển nhà rồi, anh dẫn em đi xem, bao giờ em về nhà vậy?” Thúy Thúy nhìn anh ta đầy căm ghét, nói: “Chín giờ sáng mai, chúng ta đến tòa án nhân dân ly hôn”. Đại Lâm lập tức nói: “Không được! Anh không ly hôn! Thúy Thúy, chúng ta vẫn còn tình cảm, anh quyết không đồng ý ly hôn”.
Bố Thúy Thúy định nói gì đó, nhưng lại không dám nói, bởi ông nhìn thấy khuôn mặt khinh ghét của Thúy Thúy đối với Đại Lâm, và cả ánh mắt ngang ngược của Dương Chiến. Dương Chiến thấy Thúy Thúy tức giận không nói gì nữa, anh biết khi cô tức giận sẽ nói lắp ba lắp bắp, thế nên anh mỉm cười đi lên ôm lấy vai Thúy Thúy, nói với Đại Lâm: “Anh không đồng ý cũng không sao, ngày mai luật sư của tôi sẽ thay mặt Thúy Thúy đến tòa án để làm thủ tục ly hôn. Chúc anh may mắn!”
Thực ra, Dương Chiến cứ nghĩ đến việc Đại Lâm đánh đập Thúy Thúy, là anh chỉ muốn xé xác Đại Lâm ra, vật cưng của anh sao có thể để kẻ khác ngược đãi chứ? Nhưng anh vẫn cố duy trì nụ cười lịch sự của người đàn ông lịch thiệp, trong lòng lại đang tính toán xem làm thế nào để Đại Lâm biến khỏi trái đất này. Đại Lâm vừa nhìn thấy Dương Chiến ôm Thúy Thúy, bỗng nổi máu ghen, Thúy Thúy là vợ của Tôn Đại Lâm ta đây! Đại Lâm tiến đến hất cánh tay Dương Chiến, muốn anh tránh xa Thúy Thúy ra.
Dương Chiến với thân hình cao lớn vạm vỡ và Đại Lâm sức vóc yếu ớt vốn không phải là đối thủ cùng một đẳng cấp. Dương Chiến thấy Đại Lâm muốn đẩy anh ra chẳng khác gì châu chấu đá xe, mất bao công sức cuối cùng cũng chẳng thu được gì. Dương Chiến nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nhấc tay Đại Lâm ra, nói đầy khinh mạn: “Cút ngay! Đừng làm bẩn không khí trước mặt tôi. Muốn đánh nhau à, anh không xứng, hay nói một cách khác, anh vốn không đủ tư cách để tôi ra tay. Từ nay về sau, Thúy Thúy sẽ đi theo tôi, nếu tôi còn thấy anh đến gần cô ấy, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn. Tạm biệt!”
Dương Chiến không thèm chú ý đến Đại Lâm nữa. Đại Lâm phải ngước đầu lên mới nhìn thẳng được vào mắt Dương Chiến – con nhà quyền quý, hiểu rằng mình vốn không phải là đối thủ của anh ta, nhưng bảo anh từ nay rời bỏ Thúy Thúy, anh không cam tâm! Mặt anh nhăn nhó trừng mắt nhìn Dương Chiến, tràn đấy sự thù hận. Bố Thúy Thúy cũng cảm thấy không ổn, nhưng ông lắp bắp hồi lâu cũng không biết nói gì.
Nhưng Trương Tú Tú lại vui vẻ hào hứng thì thầm với bố Thúy Thúy: “Trời ơi, con gái anh dựa vào được đại gia, thật giỏi quá, hai chúng ta sau này có thể phát tài mở mày mở mặt rồi! Việc tốt thế này, sao trước đây anh không nói với em?” Bên trên đã nói, trình độ ăn nói của Trương Tú Tú là zê-rô. Bố Thúy Thúy nghe vậy thấy rất khó chịu, rụt luôn cánh tay về, không thèm chú ý đến bà nữa.
Thúy Thúy từ từ bước đến trước mặt, nhìn người bố bỗng trở nên xa lạ rất nhiều, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, hỏi: “Bà ta là ai?”
Xung quanh bỗng chốc yên lặng đến nghẹt thở.
Bố Thúy Thúy chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ác nghiệt như vậy của con gái, ông bỗng thấy căng thẳng. Việc ông tái hôn mặc dù không phạm pháp, nhưng đã vi phạm chuẩn mực đạo đức, không hợp với tình người. Ông vốn nghĩ, Thúy Thúy bị điên, chưa chắc đã khỏi bệnh, vậy thì việc ông tái hôn đương nhiên cũng không phải trưng cầu sự đồng ý của cô, hơn nữa Trương Tú Tú cũng có thể giúp ông chăm sóc Thúy Thúy, chia sẻ gánh nặng cho ông. Cho dù Thúy Thúy khỏi bệnh, cũng chẳng gây ra chuyện gì to tát cả, cùng lắm là khóc một trận. Con người có thói quen mềm nắn rắn buông, bố mẹ cũng không phải là ngoại lệ. Những đứa trẻ hay gây chuyện đương nhiên sẽ gây nên sự chú ý của bố mẹ nhiều hơn, bố mẹ có làm việc gì thì cũng đều muốn trưng cầu ý kiến của nó, sợ nó nóng giận, gây chuyện, cả nhà sẽ không được yên. Ngược lại, những đứa trẻ rụt rè nhút nhát, yếu ớt thì thường bị bố mẹ xem nhẹ ý kiến và suy nghĩ của nó.
Mẹ Đại Lâm đã miêu tả rất tỉ mỉ với Trương Tú Tú về tình cách nhút nhát, yếu đuối của Thúy Thúy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trương Tú Tú quyết định lấy bố Thúy Thúy. Có một địch thủ yếu đuối đương nhiên là tốt hơn hẳn kẻ địch hung hãn rồi. Binh pháp nói, binh không chiến mà bị thu phục, chính là chỉ binh lính như Thúy Thúy đây. Chưa cần đánh nhau thật, chỉ cần bà kêu gào hét lên mấy tiếng là Thúy Thúy đã tự động giao nọop vũ khí đầu hàng, thật tuyệt! Nếu gặp người như Vương Hinh, còn chưa đợi bà hét lên, đã bị Vương Hinh đánh cho ngã sấp rồi, thì cứ thế mà ngồi khóc dưới đất thôi.
Cho nên, Trương Tú Tú không cần phải để tâm đến Thúy Thúy, chỉ cần bà khống chế được bố Thúy Thúy, thì Thúy Thúy chỉ là quả bóng mà thôi. Vốn chẳng phải là đối thủ cùng đẳng cấp với bà.
Khi Trương Tú Tú thấy Thúy Thúy hỏi bà là ai, bố Thúy Thúy có vẻ ngượng ngùng, bà lập tức nở nụ cười tươi rói, nói: “Đây là Thúy Thúy à, hoan nghênh cháu về nhà! Cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn ở nhà để đón cháu, toàn những món ăn cháu yêu thích. Cháu về nhà mà xem, có nhiều thay đổi lắm, cô và bố cháu đã dọn dẹp trang trí nhà cửa rất đẹp.”
Nghe xem! Bàta nói như thể là nhà của bà ta vậy, Thúy Thúy về nhà chính là về nhà bà.
Sắc mặt mẹ Vương Hinh lập tức tối sầm lại, Dương Chiến lạnh mặt không nói gì. Bố Thúy Thúy cũng vội nói: “Đúng đấy đúng đấy, Thúy Thúy, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi, cô Tú Tú bận suốt cả buổi sáng đấy, con phải cảm ơn cố”. Thúy Thúy hoàn toàn coi như Trương Tú Tú không tồn tại, hỏi bố lần thứ hai: “Bà ta là ai? Sao bà ta lại ở trong nhà mình?”
Bố Thúy Thúy hơi bực, nghĩ bụng: “Con bé này chẳng phải đã biết còn cố tình hỏi sao? Con đã sớm biết bố tái hôn còn hỏi những câu này làm gì? Con bảo bố phải nói thế nào? Nói là mẹ kế của con hay là nói vợ mới của bố? Chẳng lẽ con gái lại không giữ chút sĩ diện cho bố mình trước mặt bao nhiêu người?” Sắc mặt bố Thúy Thúy có vẻ hơi khó coi.
Thúy Thúy đợi ông mấy phút, thấy khuôn mặt khó chịu của ông, bình tĩnh nói: “Con không cần biết bà ta là ai, nhà con không thể có người lạ. Đợi lát nữa sau khi con về, bố bắt buộc phải làm cho bà ta vĩnh viễn biến mất. Nếu con quay về vẫn còn nhìn thấy bà ta hoặc bất cứ món đồ nào của bà ta, con sẽ ném hết! Con nói được, làm được!”
Bố Thúy Thúy lập tức nổi giận, nói: “Con ăn nói kiểu gì thế! Dù thế nào thì bố và bà ấy cũng chính thức đăng kí, con đuổi bà ấy đi, con bảo mặt mũi bố biết để đi đâu!” Trương Tú Tú nắm chặt lấy cánh tay bố Thúy Thúy với vẻ rất đáng thương, giả vờ như đang sợ hãi. Bố Thúy Thúy đập nhẹ vào tay bà, an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ. Mọi việc trong nhà này đều do anh giải quyết!”
Mẹ Vương Hinh cười nhếch miệng, nói: “Có mẹ ghẻ là có ngay bố dượng, đây đúng là một chân lý không thể thay đổi được!” Thân thể Thúy Thúy thoáng run rẩy, tay chân lạnh ngắt. Dương Chiến ôm cô từ phía sau, khẽ nói: “Có anh đây”. Hai mắt Đại Lâm đỏ rực đầy phẫn nộ.
Bố Thúy Thúy để ý thấy ánh mắt của con rể, bèn nói: “Con là con gái của bố thì phải nghe lời bố, có chết bố cũng không đồng ý cho con ly hôn với Đại Lâm. Con muốn ly hôn, được thôi, trừ phi bố chết!” Một khoảng thời gian yên lặng đến nghẹt thở.
Thời gian như chiếc đồng hồ cát, đời người như hạt cát, cho dù có chất cứng rắn lạnh giá, nhưng khi chúng rời từ “tương lai” trở lại “quá khứ”, lại mang theo thứ âm thanh lạnh lẽo khiến Thúy Thúy run rẩy. Thúy Thúy thấy trong lòng trống rỗng, giá lạnh. Sắc mặt cô nhợt nhạt, không có chút khí sắc, như thể cắt không còn một giọt máu nào, bàn tay lạnh buốt, mặc cho Dương Chiến nắm chặt. Rất lâu sau, Thúy Thúy mới mỉm cười lạnh lùng, nói với bố: “Sao người chết không phải là bố nhỉ? Ông trời thật không có mắt!”
Mọi người đều ngẩn người, không ai nghĩ rằng Thúy Thúy – một cô gái vốn thật thà yếu đuối lại có thể thốt ra những lời này.
Thúy Thúy không thèm chú ý đến họ nữa, quay sang nói với bố mẹ Vương Hinh, cố kìm nén nước mắt, nói: “Dì dượng, Dương Chiến đã đặt sẵn phòng ở khách sạn Shangri-La, bây giờ chúng ta đi thôi”. Bố Vương Hinh vỗ vai Thúy Thúy, nói: “Ông chủ Dương đã mất bao nhiêu tiền chữa bệnh cho con rồi, không thể để anh ấy lại bỏ tiền ra nữa, trước khi đến sân bay, dượng đã đặt tiệc sẵn tại nhà hàng Dũng Lệ, chúng ta hãy đến đó đi. Ăn cơm xong, con theo dượng về nhà. Bố con không cần con, dượng cần con. Nhà dượng mãi mãi là nhà của con. Bây giờ Hinh Hinh…” Khoang mắt bố Vương Hinh đỏ hoe, lập tức kìm lại được cảm xúc, tiếp tục nói: “Bây giờ Hinh Hinh không ở đó nữa, nếu con không muốn ở đó với dì dượng, muốn được ở yên tĩnh một mình, thì một thời gian nữa con hãy đến ở nhà của Hinh Hinh ở đường Ma Cao nhé. Đợi khi con ly hôn, Hinh Hinh sẽ sang tên căn nhà đó cho con”.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Thúy Thúy, cô lắc đầu nói không cần đâu. Bố Thúy Thúy vẫn chưa kịp phản ứng lại trươc câu nói độc địa của Thúy Thúy. Trương Tú Tú nghe thấy căn hộ của Vương Hinh, dự tính đường Ma Cao ngay gần bờ biển cơ đấy, đúng là khu vực đắt đỏ có giá như vàng, đợi Thúy Thúy đến ở, bà phải bắt bố Thúy Thúy dọn đến ở cùng. Cả đời bà còn chưa được ở ngôi nhà cạnh biển. Ở đó không khí thật trong lành, cảnh biển tuyệt đẹp thay đổi theo thời gian… Trương Tú Tú hơi ngất ngây.
Dương Chiến cười nói: “Thưa ông Vương, cảm ơn nhã ý của ông, thật sự không cần đau. Thúy Thúy ở chỗ tôi, biệt thự của tôi ở ngay đối diện công viên Nghệ thuật tạo hình, tôi đã liên hệ tìm được người giúp việc rồi, nếu Thúy Thúy muốn đến quý phủ trò chuyện tâm sự, tôi sẽ phái xe đưa cô ấy đến. Buổi chiêu đãi hôm nay, tôi đã sắp xếp cả rồi, chúng ta đi luôn thôi, tôi gọi toàn là những món Thúy Thúy thích. Dùng bữa xong, Thúy Thúy sẽ theo tôi về nhà. Ông Vương, ông hãy hủy hẹn ở nhà hàng ông đặt đi, xin phiền ông!”
Khẩu khí của Dương Chiến mặc dù rất khách sáo, nhưng lại cứng rắn như thép, khó mà từ chối được, không có chỗ cho bố Vương Hinh phản bác.
Đại Lâm vừa nghe Thúy Thúy sẽ ở nhà Dương Chiến, hai con người mắt như chợt nhảy ra ngoài, hét lớn: “Thúy Thúy, cô dám! Chúng ta vẫn còn chưa ly hôn, cô dám gian díu với người khác, tôi đánh chết cô! Cô mautheo tôi về nhà!” Nói rồi đến kéo Thúy Thúy, Dương Chiến mỉm cười, nói: “Tôi vốn không muốn ra tay, sao anh cứ ép tôi hết lần này đến làn khác?” Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy gì, Dương Chiến đã ra tay với tốc độ cực nhanh, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Đại Lâm còn chưa kịp thét lên tiếng nào, đã ngã nhào xuống đất. Anh ôm lấy mũi, mặt be bét máu, gần như ngất xỉu. Dương Chiến lập tức dẫn Thúy Thúy bước nhanh khỏi sân bay, mọi người đi theo sau. Bố Trương Tú Tú thấy Đại Lâm đã ngất lịm, muốn cứu anh, nhưng Trương Tú Tú mong muốn được ăn bữa tiệc thịnh soạn ở khách sạn Shangri-La, nhất quyết kéo bố Thúy Thúy đi bằng được. Cả đời bà còn chưa từng bước chân vào sảnh khách sạn Shangri-La kia.
Khi ra đến chỗ xe công ty Dương Chiến phái đên, Thúy Thúy chợt hỏi: “Dương Chiến, anh đặt phòng mấy người?” Dương Chiến hiểu ý rất nhanh, bèn hỏi: “Em hy vọng là mấy người?” Thúy Thúy lạnh lùng đáp: “Bốn người”. Mặt bố Thúy Thúy biến sắc. Trương Tú Tú còn chưa kịp nghĩ ra, vội cướp lời, nói: “Thúy Thúy, cháu đếm sai roìo, chúng ta có sau người cơ mà!” Dương Chiến bật cười: “Vậy thì là bốn người. Ông Vương, ông và phu nhân ngồi xe của tôi hay lái xe của ông bà?”
Bố Vương Hinh nói: “Chúng tôi tự lái xe của mình, đi theo sau xe anh là được. Để lại sân bay, lại phải quay về lấy”. Dương Chiến cười, gật đầu: “Vậy được, lát nữa gặp ông sau!” Rồi kéo Thúy Thúy vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, phóng xe lao đi. Bố mẹ Vương Hinh không thèm liếc nhìn vợ chồng bố Thúy Thúy lấy một cái, cả hai cùng lên xe, bám sát theo xe Dương Chiến. Bố Thúy Thúy bị bỏ rơi đứng yên chỗ cũ, mặt sa sầm lại, tức ngực, lớn tiếng chửi Thúy Thúy là đồ bất hiếu!
Trương Tú Tú không được ăn bữa tiệc thịnh soạn ở khách sạn Shangri-La sang trọng, trong lòng bực bội, thầm chửi bố Thúy Thúy thật vô dụng, ngay cả con gái cũng coi ông chẳng ra gì.
Trong khách sạn Shangri-La sang trọng, mọi người cùng nâng chén rượu sâm-panh chúc tụng nhau.
Bố mẹ Vương Hinh nói muốn để Vương Hinh và Đại Thiếu nhanh chóng kết hôn, cố gắng để cho Vương Hinh mang thai, có thể được tha trước hạn hoặc tại ngoại. Quy định mới của Bộ Dân Chính về “Ý kiến then chốt về điều lệ đăng kí hôn nhân”, phạm nhân đăng kí làm thủ tục đăng kí kết hôn, cần phải tự mình đến cơ quan đăng kí hôn nhân để đăng kí và có những giấy tờ chứng minh thân phận; nếu phạm nhân không có đầy đủ giấy tờ hợp lệ, bên quản lý trại giam có thể cung cấp những hồ sơ có liên quan để chứng thực.
Ở đây có một trở ngại lớn, Vương Hinh không được ra, hơn nữa, Vương Hinh trong ngục đang tự hủy hoại mình, không tuân theo quy định, phá phách gây chuyện, cô không hề đồng ý kết hôn, thậm chí còn chẳng chịu gặp Đại Thiếu. Bố mẹ Vương Hinh nước mắt lưng tròng, không nói tiếp được nưa. Thúy Thúy cuống cuồng nhìn Dương Chiến, cô nghĩ Dương Chiến có mối quan hệ rộng, túc trí đa mưu, chắc chắn sẽ có cách. Dương Chiến vẫn tỉnh bơ ngăm rượu vang Pháp, không có ý kiến gì.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Dương Chiến đã nảy ra sáng kiến, nhưng từ trước đến giờ, làm việc gì anh đều rất chắc chắn, không bao giờ vội vàng hấp tấp, cũng không dễ dàng hứa hẹn, anh phải đợi hoạch định xong kế hoạch mới trả lời với Thúy Thúy. Do đó, khi nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Thúy Thúy, anh coi như không nhìn thấy.
Đại Lâm được nhân viên sân bay cứu, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, mũi đau nhức cực độ. Bác sĩ nói với anh, anh bị gãy sống mũi, răng bị rụng già quá nửa, may mà não bộ không bị thương nặng. Bố mẹ Đại Lâm tức giận gào khóc: “Thật không còn lẽ trời nữa rồi, giữa ban ngày ban mặt mà dám đánh con trai tôi ra nông nỗi này! Phải tố cáo hắn ta cho đến chết!”
Mẹ Đại Lâm ngồi sụp xuống giường không đứng dậy nổi, tóc bạc trắng. Bà tức lắm chứ, con dâu không giữ đạo làm vợ, đã bỏ đi theo giai, người tình của cô ta không nhưng không thấp thỏm lo âu như chuột chạy qua đường, lúc nào cũng sợ người khác phát hiện mà còn dám to gan đánh con trai bà thành thương tật thế này, lẽ trời ở đâu chứ! Lẽ trời ở đau! Mẹ Đại Lâm không thể nuốt nổi cục tức này, kết quả là Dương Chiến chỉ phải bồi thường 2 vạn tệ là xong. Sau sự việc này, Đại Lâm hận Thúy Thúy đến tận xương cốt, nhất định không chịu ly hôn, thề rằng sẽ níu giữ Thúy Thúy cho đến chết. Thúy Thúy nộp đơn cáo trạng hôn nhân lên tòa án.