“Ai nha, bái kiến đại tẩu!” Phụ nhân đó lấy khăn che miệng, thân thiết tiến lên cầm tay Cố Vãn Tình, rất là thân thiết, nói: “Đại tẩu không ở đây, trong nhà lớn như vậy ngay cả người có thể nói chuyện đều không có, muội cả ngày mong sao mong trăng, cuối cùng đem đại tẩu đưa đến đây.
Tẩu xem, mới sáng tinh mơ muội liền chạy tới, vội vã tới trò chuyện với đại tẩu.
Vốn định mang theo nha đầu Huệ Như đến, nhưng Huệ Như đứa nhỏ này thân mình không được tốt, lại bị bệnh, chỉ sợ không thể tới thỉnh an ngài, đại tẩu sẽ không trách tội phải không?”
Thốt ra lời này, Cố Vãn Tình liền biết, phu nhân trang điểm hoa lệ trước mắt này, là em dâu Tiền thị.
Cố Vãn Tình đứng lên, trên mặt cười như nở hoa, cầm tay Tiền thị, nói: “Vị này là em dâu phải không? Làm sao lại trách tội chứ, cẩn thận dưỡng thân mình mới tốt, tẩu có mang đến chút nhân sâm ngàn năm, lát nữa kêu người đưa đi, cho đứa nhỏ bồi bổ thân thể.
Muội thấy đó tẩu sầu không có người nói chuyện, muội muội tới làm trong lòng tẩu rất vui mừng.
Tẩu coi bộ dáng muội muội trẻ tuổi như vậy, nhưng lại nhìn không ra là người đã làm nương, nếu không biết, còn tưởng rằng là tiểu cô nương chưa lấy chồng đấy!”
Thúy Liên ở một bên âm thầm thả cái xem thường: con cái đều trưởng thành, ăn mặc diễm lệ như vậy, làm như chính mình là tiểu thư khuê các không bằng.
Được Cố Vãn Tình khích lệ mình trẻ tuổi, Tiền thị đắc ý vuốt vuốt tóc, nói: “Tẩu thật sự là người thiện tâm, muội thay Huệ Như cám ơn tẩu.
Xem tẩu nói kìa, muội đã làm mẹ rồi, làm sao giống như tiểu cô nương nữa.
Nhưng thật ra tẩu đang thời kỳ thanh xuân, xinh đẹp như hoa, đại bá thật sự là có phúc khí tốt.”
Chị em dâu hai người hàn huyên thổi phồng nhau một phen, trên mặt nhìn rất khoái lạc hoà thuận vui vẻ.
Nói một hồi, Tiền thị nhướng mày, bỗng nhiên thở dài, nói: “Đại tẩu vào cửa, muội liền bớt lo hơn.
Không sợ đại tẩu chê cười, nhà này a, sự tình rất nhiều, mỗi ngày muội bận chân không chạm đất, chỉ là bà tử, nha đầu, gã sai vặt trong phủ này, tính tính đều có khoảng vài trăm người, hơn nữa mỗi ngày trong phủ tiền bạc như nước chảy, nhân tình lui tới, quả thực là mệt muốn chết.
Tẩu làm tốt, người khác nói đó là tẩu vốn phải vậy; nhưng nếu như chuyện gì làm không tốt người khác lấy sai lầm của tẩu, sau lưng trọc cột sống của tẩu.
Ai, muội vì nhà này lao lực quá độ.
May mà đại tẩu đến đây, nhà này do đại tẩu quản, muội cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh, cảm tình như vậy mới sáng sớm ngày đầu tiên đã tới rồi, chính là đến nhìn xem khẩu phong của mình, nhìn một cái chính mình có ý tứ quản gia hay không.
Tính tình Tiền thị giảo hoạt như vậy, nếu là Cố Vãn Tình theo lời của bà ta tiếp nhận, còn không biết chừng bà ta lại chuyển ra cái gì đó lấy cớ đến qua loa tắc trách.
Hoặc là trực tiếp bỏ gánh mặc kệ, toàn bộ ném cho Cố Vãn Tình, Tiền thị lại ở trong đó ngáng chân, đến lúc đó trong nhà hỏng bét, chi thứ hai lại có thể lấy cớ đại phòng quản gia không tốt, đem quyền lực đưa trở về.
Kiếp trước Cố Vãn Tình tốt xấu cũng từng quản gia, biết Tiền thị đánh chủ ý gì, nàng cười hàm hậu, cầm tay Tiền thị, có chút khẩn cầu nói: “Muội muội đừng nói như vậy, tẩu tuy nói là đại tẩu muội, nhưng dù sao tẩu tuổi còn nhỏ, lại chưa từng quản gia bao giờ, làm sao hiểu được nông sâu trong đó.
Tẩu thấy phủ này gọn gàng ngăn nắp, ai không nói nhị phu nhân chúng ta khôn khéo có khả năng, có tài quản gia! Nếu có ai dám chê bai muội muội, tẩu là người đầu tiên không thuận theo! Hơn nữa, đại tẩu ta nha, trời sanh tính chính là lười nhác, nếu ai lấy mấy chuyện nhỏ vụn đến phiền tẩu, tẩu liền khó chịu.”
Mắt Tiền thị sáng rực lên, lại nói: “Đại tẩu à, muội quản gia nhà này cũng là bất đắc dĩ, lúc trước không có tẩu tử quản gia muội liền thay đại tẩu tương lai quản, nay đại tẩu gả vào rồi tự nhiên là phải để đại tẩu quản gia.
Còn cho muội quản, còn ra thể thống gì nữa, người khác biết thì nói muội vì đại tẩu phân ưu, không biết còn tưởng rằng muội tham luyến quyền quản gia này, không chịu buông tay đó!”
Tiền thị nói tình chân ý thiết, giống như thật sự không muốn quản gia, ngay cả một khắc cũng không muốn quản, hận không thể lập tức đem quyền giao ra.
Bất quá Cố Vãn Tình lại chân thành tha thiết động lòng người, nàng dùng sức nắm chặt tay Tiền thị, sắc mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Ai, không sợ muội muội chê cười, trước tẩu chưa lấy chồng, chưa bao giờ tiếp xúc qua việc quản gia.
Muội muội cũng biết, tẩu vốn là thứ xuất, khi chưa lấy chồng, phu nhân mặc dù chiếu cố tẩu, nhưng bản sự quản gia này, tẩu lại không học được bao nhiêu.
Gả đến Khương gia đại môn nhà giàu như vậy trong lòng tẩu rất lo, sợ đánh mất thể diện chọc người chê cười.
Chuyện này vốn là khó có thể mở miệng, tẩu coi muội muội là người trong nhà mới cùng muội muội thổ lộ tình cảm, muội muội coi như là giúp đại tẩu chiếu cố, tiếp tục quản gia đi.”
Vốn dĩ tiểu thư chưa lấy chồng trong gia đình phú quý, trừ bỏ học tập cầm kỳ thư họa, nữ hồng, còn phải đi theo mẹ cả học chút chuyện quản gia, tương lai sau khi xuất giá mới quản lý hậu viện tốt được.
Nhưng dù sao đích thứ có khác, thân sơ bất đồng, mẹ cả bỏ ra mười phần công phu để dạy nữ nhi ruột của mình, đối với thứ nữ, có thể bỏ một hai phần công phu dạy dỗ cũng đã tốt lắm rồi.
Cố Vãn Tình là tiểu thư thứ xuất, Tiền thị thấy, ở nhà mẹ đẻ nàng tự nhiên là không có học qua quản gia, nay luống cuống sợ đánh mất mặt mũi cũng là lẽ thường.
Như thế, Tiền thị hào phóng cười cười, làm ra bộ dáng bị bức, nói: “Đại tẩu đã nói như vậy, nếu muội muội lại chối từ đổi lại có vẻ bất cận nhân tình (không có tình người).
Nhà này muội trước thay đại tẩu quản, nếu như ngày nào đó đại tẩu muốn quản gia, chỉ cần nói với muội, tỷ muội hai người chúng ta thương lượng là được.”
Cố Vãn Tình vội vàng ngàn ân vạn tạ, làm ra bộ dáng tránh thoát một kiếp.
Vốn nên giao cho đại phòng quyền quản gia, nay còn trong tay chi thứ hai, vẫn là đại phòng cầu chi thứ hai quản, chi thứ hai ngàn thôi vạn trở, thật sự buông không được mới cố mà tiếp tục quản gia, hạ xuống nhân tình thật lớn.
Trong lòng Tiền thị dào dạt đắc ý, vốn bà ta còn chuẩn bị nhiều chiêu ngáng chân, chuẩn bị làm khó dễ đại phòng, nhưng hôm nay vừa thấy đại phòng, bất quá là cái bao cỏ nhát gan, chính mình nói hai ba câu đã đem nàng đắn đo gắt gao, còn hạ xuống thanh danh tốt biết giúp đỡ chị em dâu.
Chị em dâu hai người lại hàn huyên một phen, Tiền thị đưa lên lễ gặp mặt, Cố Vãn Tình cũng đưa lễ lại.
Trong chốc lát các nhi tử, nữ nhi sắp tới thỉnh an, Tiền thị liền cáo từ đi trở về trước.
Nghe Tiền thị nói như vậy, Thúy Liên thực không cam lòng: gia vụ trong nhà này nên do tiểu thư nhà mình quản, dựa vào cái gì để cho chi thứ hai quản, danh bất chính ngôn không thuận, nói giống cái gì.
Cố Vãn Tình nhìn vẻ mặt Thúy Liên mất hứng, thở dài: Thúy Liên nha đầu kia tuy rằng khôn khéo lanh lợi, nhưng đấu đá trong trạch môn Thúy Liên như thế nào hiểu được hung hiểm trong đó.
Bất quá Thúy Liên vẫn là nha đầu thông minh, nàng cho dù trong lòng không thích ai, trên mặt mũi luôn làm tốt lắm, đối với ai đều cười tủm tỉm, thân thiết một ngụm một ngụm “Nhị phu nhân” đem Tiền thị đưa đến cửa viện.
Tiễn bước Tiền thị, Thúy Liên lại quay về phòng ở, liền nhìn thấy hai công tử tuổi trẻ hướng viện phu nhân đi tới.
Vị công tử đi đầu đó, vóc người thon dài, mặt như quan ngọc, so với nữ tử còn thanh tú hơn.
Vị đi sau kia nhìn rất nho nhã, vóc người so với vị công tử phía trước đó cao nửa cái đầu.
Thấy hai công tử tuấn tú, Thúy Liên lập tức liền đỏ mặt, vội vàng chạy vài bước, vào sân, đang muốn đi vào trong phòng, chợt nghe gặp một vị công tử trong đó nói: “Châu đệ, huynh thấy trên Nam Sơn hoa cúc nở rất đẹp, sáng sớm hôm nay liền đến mời đệ cùng đi xem, xe ngựa đều chuẩn bị xong, đệ nhưng đừng có nói muốn đọc sách gì đó, không cho vi huynh mặt mũi.”
Một vị tiểu công tử khác nói: “Đệ, đệ nay không đi được, buổi chiều phụ thân muốn khảo bài, đệ lại đáp không được, phụ thân giận, sẽ lại phạt đệ.
Ngọc ca, không bằng ngày khác đi được không?”
Ngọc công tử cười yếu ớt lắc đầu, nói: “Khó mà làm được, huynh muốn du ngoạn cùng đệ ngày hôm nay.
Nếu không buổi tối huynh lại đến? Đợi bá phụ khảo bài đệ xong, đêm nay chúng ta du ngoạn Nam Sơn ngắm thu cúc, nhưng thật ra có một phen tư vị khác.”
“Này… Để đệ nghĩ đã… Đầu tiên đệ đi thỉnh an mẫu thân, huynh về viện của đệ chờ, sau đó đệ sẽ trở lại.”
“Đi, huynh đây đi chờ đệ.
Đệ, từ lúc mấy tháng trước chúng ta cầm đèn nói chuyện thâu đêm xong, huynh đệ đã lâu không có gặp gỡ, vi huynh ta… rất là nhớ Châu đệ.”
Thúy Liên nghe mặt vừa đỏ vừa đen, ghé vào cửa xem, hai công tử này cử chỉ thân mật, mặt mày đưa tình, trong lòng Thúy Liên cả kinh: chẳng lẽ, đây là cái gọi là đoạn tụ?
Thúy Liên quơ quơ đầu, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Cố Vãn Tình nhìn thấy sắc mặt nàng không đúng, vừa muốn hỏi nàng, chợt nghe thấy nha hoàn ngoài cửa tiến vào truyền lời, nói: “Bẩm báo phu nhân, đại công tử vội tới thỉnh an phu nhân.”
Đại công tử Khương gia Khương Viêm Châu, vị hôn phu của Hậu Uyển Vân.
Khóe miệng Cố Vãn Tình nhẹ nhàng nhếch lên, nàng nhưng thật ra muốn nhìn một chút, vị hôn phu mà tam tiểu thư Hậu gia ngàn mưu vạn tính, rốt cuộc là bộ dáng gì.
“Nhanh đi thỉnh đại công tử tiến vào.” Cố Vãn Tình ngồi ngay ngắn ở chính sảnh nói.
Một công tử đi vào, tuổi khoảng mười bốn, mặc một áo choàng nguyệt sắc, bên hông dùng đai lưng mạ vàng, thúc quan trên đầu, môi hồng răng trắng, là một thiếu niên anh tuấn.
Khương Viêm Châu thấy Cố Vãn Tình, quy củ thỉnh an hành lễ, nói: “Nhi tử gặp qua mẫu thân, thỉnh an mẫu thân.”
Lần đầu bị một thiếu niên chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi gọi “mẫu thân”, Cố Vãn Tình không khỏi run run một cái, nói: “Viêm Châu đứng lên đi, mau ngồi.
Thúy Liên, bưng trà cho công tử.”
Thúy Liên vẫn cúi đầu đứng ở bên cạnh Cố Vãn Tình, nghe thấy giọng nói của Khương Viêm Châu, ngẩng đầu vừa thấy, này không phải là công tử mới vừa rồi ở cửa đó sao? Đúng là đại công tử nhà mình!
“Thúy Liên, thất thần làm cái gì? Còn không mau bưng trà.” Cố Vãn Tình nhìn thấy Thúy Liên có chút sững sờ, thúc giục nói.
“Vâng.” Thúy Liên nhanh chóng đi phụng trà.
Mẹ con trên danh nghĩa lần đầu gặp mặt, Cố Vãn Tình hiền lành nói chút việc nhà cùng Khương Viêm Châu, hỏi: “Mẫu thân nghe phụ thân con nói, con cũng mưu cái chức quan ở trong triều, nay không cần vào triều sao?”
Khương Viêm Châu cung kính đáp: “Chính là treo cái chức quan nhàn tản thôi, mỗi ngày đi nha môn báo cáo, sự tình không lắm nhiều.
Phụ thân dặn, vẫn là lấy học hành làm trọng, không để nhi tử phân tâm.”
Cố Vãn Tình gật đầu nói: “Như thế rất tốt, mẫu thân nghe nói con đọc sách rất tốt, học vấn rất khá.”
Khương Viêm Châu đỏ mặt, nói: “Mẫu thân khen trật rồi.
Nếu nói học vấn, so với phụ thân kém đến xa lắc.
Năm phụ thân mười sáu tuổi liền được khâm điển làm kim khoa trạng nguyên, nhân phẩm học vấn không người nào có thể vượt qua.
Nhi tử hổ thẹn, nay đều sắp mười lăm, cũng chỉ trúng cái cử nhân.”
Lời này của Khương Viêm Châu quả thật không giả.
Bản thân hắn mặc dù đã là một kỳ tài, học vấn xuất chúng nhất trong đám công tử cùng thế hệ ở kinh thành, nhưng cũng chỉ là thường nhân trong những người đứng đầu, không đến kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng phụ thân của hắn – Khương Hằng, đó là kỳ tài danh tiếng trong Thiên triều ngàn năm.
Niên thiếu hữu vi, chẳng những học vấn rất giỏi, là một vị quan giỏi, tuổi còn trẻ liền thăng đến chức thái phó, còn được phong làm Vương gia khác họ, chuyện này thật sự là chưa bao giờ từng có.
Cố Vãn Tình lại hỏi chút việc vặt hằng ngày, ví dụ như ngày thường thích ăn cái gì, ở có thư thái không, thiếu cái gì không, tỏ vẻ một từ mẫu quan tâm.
Đương nhiên Khương Viêm Châu làm trưởng tử, tự nhiên là cái gì cũng không thiếu, cộng thêm mẫu thân hắn – Minh Liệt quận chúa lưu lại đồ cưới phong phú, của cải Khương Viêm Châu rất giàu có.
Mẹ con hai người khách sáo một phen, đang nói chuyện, nha hoàn liền dẫn nhị công tử, tam công tử, nhị tiểu thư, tam tiểu thư đến đây.
Vài đứa nhỏ tụ lại, trong phòng lập tức náo nhiệt lên.
Nhị công tử Khương Viêm Trí, là con của con gái Thành quận vương – Chu Thụy Tâm, năm nay gần mười một tuổi.
Tam công tử Khương Viêm Lễ, con của đích nữ tả tướng – Tôn Khuynh Liên, năm nay tám tuổi.
Nhị tiểu thư Khương Huệ Chỉ, mẹ đẻ là di nương Tào thị, năm nay vừa mới năm tuổi.
Tam tiểu thư Khương Huệ Nhã, mẹ đẻ là di nương Hoàng thị, năm nay bốn tuổi.
Nhị công tử lớn tuổi nhất, phía sau đi theo hai nha hoàn, tam công tử được vú nuôi dẫn, mang theo nha hoàn.
Hai tiểu thư thứ xuất được mẹ đẻ dẫn tới, một phòng công tử, tiểu thư, di nương, nha hoàn, bà tử quỳ xuống, nhất tề thỉnh an Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình nhìn một phòng đứa nhỏ, cười tủm tỉm sai Thúy Liên đem một ít quà nhỏ đã chuẩn bị tốt phân phát cho vài đứa nhỏ.
Vài đứa nhỏ được ban cho, đều cao hứng.
Đặc biệt hai tiểu thư thứ xuất, bàn tay nắm lại, nhất tề nói lời cảm tạ, mềm mại nói: “Cám ơn mẫu thân ban cho.”
Cố Vãn Tình nhìn hai nhi tử đó thông minh đáng yêu, hai nữ nhi xinh đẹp nhu thuận, vừa thấy liền rất thích, lại sai Thúy Liên lấy ba cái khóa bằng vàng, ba vòng tay bằng vàng, tặng mỗi công tử một cái khóa bằng vàng, mỗi tiểu thư thưởng một vòng tay bằng vàng, đại tiểu thư Khương Huệ Như không tới, Thúy Liên sai nha đầu đưa đi qua.
Cố Vãn Tình đặc biệt lưu ý nhiều nhất đó là hai phòng thiếp thất Tào thị cùng Hoàng thị.
Trong phòng Khương thái phó nguyên bản có năm phòng thiếp thất, ba phòng đã mất, chỉ còn hai phòng Tào thị cùng Hoàng thị.
Khương thái phó thấy chính mình khắc ngay cả thiếp thất đều bệnh bệnh, chết chết, cũng liền cự tuyệt ý tứ nạp thiếp.
Cố Vãn Tình nhìn Tào thị sắc mặt không tốt lắm, làm như người bị bệnh lâu năm.
Hỏi mới biết được, thì ra Tào thị bị bệnh triền miên, bị bệnh hơn nửa năm, tuy rằng không đến nỗi mất mạng, nhưng cũng rất nặng.
Mà Hoàng thị thân mình coi như cường tráng, nhưng nhan sắc kém chút, chỉ là thanh tú mà thôi.
Thỉnh an xong, mọi người trở về, Cố Vãn Tình ứng phó với nhiều người thế này cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lúc này Thanh Mai tiến vào, nói với Cố Vãn Tình: “Bẩm báo phu nhân, lão gia đã hạ triều, nô tỳ hỏi lão gia ngọ thiện dùng ở nơi nào, lão gia nói Bích Thủy các lịch sự tao nhã, sai nô tỳ tới hỏi ý tứ phu nhân, nhìn xem là ở trong phòng dùng hay là đi Bích Thủy các dùng.”
Cố Vãn Tình nghĩ nghĩ, nói: “Em đi nói với lão gia, liền định tại Bích Thủy các đi.”
Thanh Mai lên tiếng, xoay người xuất môn.
Vừa ra đến ngoài cửa, liền bị một người đụng vào người, trong tay người nọ bưng một ly trà, vừa mới hắt hết vào quần áo của Thanh Mai.
“Ai nha, ai vậy a!” Thanh Mai ôm cái trán, nhận ra đụng phải chính mình là Sắc Vi – nha đầu hồi môn phu nhân mang đến, cũng không thể phát tác, chỉ phải tự nhận không hay ho.
“Thực xin lỗi, dơ xiêm y Thanh Mai tỷ tỷ, muội không phải cố ý, thỉnh tỷ tỷ tha thứ.” Sắc Vi vội vàng nhận sai.
“Không có gì, không có gì dù sao chỉ là quần áo, thay đổi là được.
Nhưng ta còn phải thay phu nhân truyền lời cho lão gia, sợ chậm trễ chuyện của phu nhân.” Thanh Mai nói.
Sắc Vi nắm tay áo Thanh Mai, nói: “Thanh Mai tỷ tỷ, tỷ đi đổi xiêm y trước, không bằng muội đi nhắn thay cho tỷ tỷ.
Sắc Vi tuy là người ngu dốt, nhưng vẫn có thể truyền lời được, tỷ tỷ đừng ngại Sắc Vi ngốc là tốt rồi.”
Thanh Mai nhìn trước ngực của mình, ly trà đó của Sắc Vi hắt hết vào xiêm y chính mình, bộ dáng như vậy sao có thể gặp người.
Thanh Mai xem xét Sắc Vi, đành phải để Sắc Vi thay mình đi truyền lời.
“Tỷ tỷ tốt, muội đi ngay, tuyệt đối sẽ không chậm trễ công việc.” Sắc Vi được như ý nguyện, cao hứng xoay người chạy ra viện.
“Thanh Mai tỷ tỷ, đây là làm sao vậy nha?” Thúy Liên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đi ra nhìn một cái.
Thanh Mai đem chuyện mới vừa rồi nói cho Thúy Liên, Thúy Liên vừa nghe là biết Sắc Vi tất nhiên cố ý dùng kế thay Thanh Mai đi truyền lời.
Nhưng dù sao Sắc Vi cũng vẫn là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, mới ngày đầu tiên liền chủ nô đấu tranh nội bộ, khó tránh khỏi làm người nhìn chê cười, trên mặt Thúy Liên bất động thanh sắc, cười đưa Thanh Mai đi thay y phục, trong lòng cắn răng: Sắc Vi cô nàng chết dẫm kia, càng ngày càng lớn mật! Nô đại khi chủ*, dám khi dễ đến trên đầu chủ tử nhà mình! Rất to gan!
*Nô đại khi chủ: Câu này nghĩa nôm na là nô tài có chỗ dựa mạnh nên coi thường chủ của mình..