Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Đậu Ngọc Nga ở trong phòng bếp, nghe lén cuộc đối thoại trong phòng khách. Trong lòng, không nhịn được xông lên cảm giác vui mừng.

Đường Long đã đồng ý với bà, nhất định sẽ đối tốt với Mật Đường, sẽ đối tốt với hai đứa bé này. Chỉ cần Mật Đường có thể tìm được hạnh phúc của mình, người làm mẹ như bà cũng thấy vui lây. Chỉ cần con có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, bà sẽ không ngăn cản! 

Về phần con gái tha thứ hay không tha thứ cho Tiêu Thính Quân, có nhận Tiêu Thính Quân làm cha hay không, bà cùng Tiêu Thính Quân có thể quay lại hay không, đó cũng không là chuyện quan trọng nữa rồi. Bà đã cô đơn cả đời, cũng có thể chịu hết cô đơn này cuối đời!

"Công chúa Phượng, Thái tử Long. Bà ngoại có một nghe một câu chuyện, hai cháu nghe không?" Đậu Ngọc Nga muốn dẫn hai đứa bé ra, chính là muốn để Đường Long cùng Mật Đường có một không gian riêng. Có lẽ chỉ có Đường Long, mới có thể thay đổi sự cố chấp của con gái.

"Cháu muốn nghe ạ."

"Cháu cũng vậy." Hai tinh linh đáng yêu, tranh nhau chạy vào phòng bếp, nghe bà ngoại kể chuyện.

Đường Long ngắm vừa nhìn hai đứa bé chạy đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh đẩy ra cửa phòng ngủ của Mật Đường, đi vào. Giữa phòng ngủ, có một chiếc giường lớn. Trên giường, có người con gái anh yêu đang nằm. Một cái mền, che kín khuôn mặt thẹn thùng của cô. Khắp phòng đều là giỏ hoa lài. Có cái đã khô héo, có cái đang nở rộ! Cả căn phòng tràn ngập mùi hoa.

"Mật Đường." Anh ngồi bên giường, nhẹ giọng gọi tên của cô.

"Em rất buồn ngủ! Có chuyện gì sau hãy nói!" Mật Đường nằm trong phòng ngủ, nhưng tai vẫn hương về phòng khách nghe ngóng tất cả. Nghe được cuộc đối thoại giữa Đường Long cùng hai đứa bé, cô vừa vô cùng cảm động, vừa xấu hổ không dám gặp người!

"Anh phụng mệnh con gái, tới chơi trò mi nhau với em!" Đường Long hôn một cái lên mặt Mật Đường.

"Anh lưu manh, anh vô lại!" mặt của Mật Đường, càng thêm đỏ bừng. Khuôn mặt kia, có thể so với hoa lựu. Một người đàn ông sao lại dai dẳng thế này!

"Anh chính là lưu manh, chính là vô lại. Hừ hừ, xem em làm gì anh được?" Đường Long liếm trên môi Mật Đường một chút, đầu lưỡi dẫn dụ cô. hàm răng cô, bị anh cố chấp làm cảm động, chậm rãi mở ra. Anh tiến quân thần tốc, cùng cái lưỡi thơm tho của cô quet qua quét lại.

Một nụ hôn nóng bỏng mà triền miên, khiến ánh mắt hai người có chút mông lung. Đường Long đưa tay cởi nút áo của Mật Đường, bị Mật Đường ngăn trở lại.

"A Long, nơi này không được." Mật Đường vừa nhìn cửa phòng, ý bảo sợ người khác nghe được.

"Mật Đường, gả cho anh đi! Làm vợ của anh nhé. Để cho chúng ta có thể ngày đêm ở chung một chỗ, vĩnh viễn không tách rồi." Đường Long bất đắc dĩ dừng tay, mê sảng nói bên tai Mật Đường."Chúng ta là người một nhà, ở Đường uyển. Hai chúng ta, đến ngôi nhà nhỏ kia, thân thiết. Không có ai trông thấy chúng ta chơi trò mi nhau rồi, cũng không có ai sẽ quấy rầy chúng ta thân thiết được."

Gả cho anh? Cô nằm mơ cũng muốn ! Nhưng bước được vào ngưỡng cửa nhà anh, còn phải vượt qua một bước rất dài nữa! Hôn ước của anh thì sao? Tiêu Tử Phượng thì sao?

"A Long, em cũng rất muốn gả cho anh! Nhưng anh không phải là người tự do nữa, anh là người đã có hôn ước! Hôn ước ấy thì sao? Nếu Tiêu Tử Phượng lại tự sát thì sao?" Mật Đường nói ra ý tưởng trong lòng, cũng nói ra băn khoăn của mình. Tiêu Tử Phượng tự sát một lần, cô đã áy náy muốn chết. Nếu như Tiêu Tử Phượng lại tự sát lần nữa, cô sẽ càng áy náy thêm.

Lời của Mật Đường vừa xong, điện thoại Đường Long đã vang lên. Anh vừa nhìn dãy số, là của Tiêu Tử Phượng. Anh nhấn từ chối, cũng đem số của Tiêu Tử Phượng và danh sách đen, sau đó cất điện thoại vào túi.

"Tiêu Tử Phượng hả?" bên trong lòng của Đậu Mật Đường dâng lên một hồi chua xót. Cô cũng không biết tại sao cô lại như vậy. Rõ ràng nói rất tự nhiên, nhìn thấy Tiêu Tử Phượng điện thoại tới, trong lòng vẫn đau đớn rất khó chịu!"Tại sao không nhận? Có phải ở trước mặt em không tiện sao? Có muốn em tránh đi một lát hay không?"

"Mật Đường, anh không nhận điện thoại của cô ta không phải vì không tiện! Anh không nhận là vì anh không muốn nghe giọng nói của cô ta. Anh đã quyết định, đưa người xóa sạch trong trí nhớ của anh." Đường Long đem Mật Đường ôm vào trong ngực, bày tỏ tình cảm của mình với cô."Từ buổi tối hôm qua, anh quyết định muốn em, anh đã rời khỏi người phụ nữ kia!"

Cái gì? Anh quyết định rời khỏi Tiêu Tử Phượng? Nếu như Tiêu Tử Phượng nghĩ không thông suốt nữa thì sao bây giờ? trong đôi mắt của Mật Đường, toát ra một loại nửa tin nửa ngờ. chẳng lẽ người đàn ông này cũng giống như Tiêu Thính Quân, nói một đàng làm một nẻo ư? Có phải trước mặt Tiêu Tử Phượng, anh cũng sẽ nói những lời này với cô ta đúng không?

"Anh quyết định như vậy, có phải bởi vì hai đứa bé hay không?"

"Mật Đường, em nhìn đi!"Đường Long lấy ra một tờ báo từ trong túi áo, đưa cho Mật Đường coi."Đây là tin hủy hôn, là do nửa đêm hôm qua anh thông báo tới tòa soạn báo. Khi đó, anh còn không biết sự tồn tại của hai đứa bé. Em nói xem, anh bởi vì hai đứa bé, mới quyết định muốn kết hôn với em ư?"

Cái gì? Đăng báo giải trừ hôn ước? Mật Đường nhìn Đường Long, lại nhìn tờ báo. trang đầu tiên của tờ báo, đúng là có tin Đường Long giải trừ hôn ước. Giấy trắng mực đen, không thể khiến cô không tin được.

"A Long, đây là thật sao? Anh thật sự quyết định muốn kết hôn với em? Thật sự quyết định muốn ở cùng mẹ con em ư? Mẹ con em quan trọng như vậy thật sao?" Mật Đường nhìn Đường Long, trong đôi mắt toát ra ánh sáng lập lòe.

"Ở trong lòng anh, em nặng hơn ngàn cân. Bây giờ lại thêm vào hai trăm kí nữa, lại càng nặng hơn! ba mẹ con em đã chiếm hết tim anh rồi. Lòng của anh, chỉ có thể thuộc về em và con cả đời!" Đường Long hôn một cái vào mái tóc Mật Đường, tiếng nói phát ra từ nội tâm.

"A Long, em yêu anh! Thật sự rất yêu anh." Mật Đường chủ động đưa lên môi của mình, cùng anh triền miên. Đã tới bước này, cô cũng không kháng cự Đường Long nữa. Vì con, vì tình yêu, cô liền ích kỷ một lần. Nếu quả thật phát sinh chuyện làm cô hối hận cả đời, cô cũng nhận. Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng không cau mày!

Hai người, giống như hai làn da bị dán bằng keo, không thể tách rời. Đợi đến khi Mật Đường không thể hít thở, cô mới buông Đường Long ra.

"Mật Đường, mang theo con và mẹ, dời đến Đường Uyển đi! Có A Trung bảo vệ, anh mới yên tâm một chút! Thật sự anh rất sợ, phát sinh thêm một chuyện giống như trước. Em có thể đồng ý không?" Đường Long nghĩ về chuyện đêm qua vẫn rùng mình một cái.

"Ừ, em nghe lời anh. Từ nay về sau, tất cả em đều nghe lời anh!" Mật Đường tựa người vào ngực Đường Long, cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui