Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Trong lòng Đậu mật đường dâng lên một tia ấm áp.

Một người vốn không quen biết, lại nguyện ý giúp cô. Không thể không
làm cho Đậu Mật Đường cảm động, không thể không làm cho cô kích động. Cô ôm cổ Trầm Lan Khê, nghẹn ngào nói cảm ơn.

“chị Lan khê, tôi rất cám ơn chị. Chúng ta là bạn nha!”

“Ha ha, không cần khách khí như vậy. Mật Đường, cô càng khách khí,
tôi càng cảm thấy không tự nhiên.” Trầm Lan Khê nở nụ cười có chút
ngượng ngùng.

“Chỉ lo tán gẫu nhàn thoại, còn chưa nói chủ đề chính đâu! Trầm quản
lí, tôi đến nhận việc, cô sắp việc cho tôi được chứ?” Đậu Mật Đường là
người ân oán rõ ràng, cô sẽ không vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến
công việc. Cho dù làm người dọn vệ sinh, cô cũng cố gắng làm tốt. Nếu
quyết định tạm thời ở lại, phải làm việc cho tốt. Nhận tiền của người ta thì phải làm việc!

“Phụ trách dọn vệ sinh tầng 29 và 30 đang nghỉ sinh con. Cô muốn làm ở đây hay chô khác?” Trầm Lan Khê biết, Mật Đường nếu phụ trách vệ sinh
tầng 30, nhất định sẽ thường xuyên nhìn thấy Tiêu Tử Phượng. Mà gặp mặt, nhất định sẽ không thoải mái!

Tầng 30? Không phải là chỗ của Tiêu Tử Phượng sao? Ha ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Trầm quản lí, không cần phiền toái ! Tiêu Tử Phượng cũng không phải
hổ hay cọp gì, tôi không thích trốn tránh ả!” Cô cũng không làm chuyện
gì sai, sao phải trốn tránh ả? Tiêu Tử Phượng nếu dám chế ngạo cô, cô sẽ không nén giận. Cô cũng có miệng, cũng có thể ăn miếng trả miếng! Con
khổng tước kiêu ngạo kia nếu nghe mình nói móc, nhất định sẽ tức giận
nổi trận lôi đình .

“Nếu như vậy, cô đi làm việc luôn đi! Công cụ dọn vệ sinh đặt ở trong phòng vệ sinh. Nếu cần thư mới, trực tiếp tới tìm tôi.” trong ánh mắt
Trầm Lan Khê tràn ngập bội phục. Cô bé này thật là dũng cảm !

Tạm biệt Trầm Lan Khê, đậu mật đường đi đến tầng 30. Cô mặc quần áo
lao động, cầm lấy cây lau bắt đầu làm việc. Vừa làm vừa lẩm bẩm:“Tiêu Tử Phượng, tôi chà chà mặt cô. Tiêu Tử Phượng, tôi rắc nước hoa cho cô.
Tiêu Tử Phượng, tôi vẽ mi cho cô. Tiêu Tử Phượng, tôi son môi cho cô.”

Một loạt âm thanh giày cao gót lộp cộp đi tới. Ngay sau đó, dừng lại bênh cạnh cô.

“Ơ, đây không phải là thiên lý mã mới tới sao (*)? Rất giống người
dọn vệ sinh nha.” Tiêu Tử Phượng thanh âm trêu tức bên tai Đậu Mật
Đường.

(*) xem lại chương 13

Ả đàn bà này không phải muốn đi chọn nhẫn đính hôn? Vì sao lại trở về để nói móc cô? Chẳng lẽ, ả đặc biệt trở về xem thành quả của mình?

Đậu Mật Đường xoay người, nét mặt tươi cười như hoa, âm thanh châm
chọc:“Tiêu phó tổng, là trước có Bá Nhạc, sau có thiên lý mã ! Tôi sở dĩ lại làm người dọn vệ sinh thiên lý mã, chỉ có thể nói rằng do Tiêu phó
tổng ánh mắt vụng về. Tôi thấy cô cũng không có năng lực gì, ở Tiêu thị
làm phó tổng, căn bản chính là một thứ bài trí, một cái bình hoa di động mà thôi. Nếu không thể đảm nhiệm chức vị phó tổng, tốt nhất nên nghỉ
việc đi! Không thì Tiêu thị lại bại trong tay của cô.”

“Cô — Cô – Cô….!” mặt Tiêu Tử Phượng biến đỏ tím, cực kì giống con phượng hoàng đỏ rực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui