Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chiếc xe màu đen chạy băng băng đến đường số 3 Hòa Bình. dừng lại ở đầu con hẻm, sau đó lại chạy về phía trước.

Trong xe, Đậu Mật Đường một hồi nôn mửa. Đi một chút lại dừng một chút, khiến dạ dày cô không thoải mái! Đường Long quay cửa kính xe xuống, để cho cô nôn.

Một bình nước, đưa đến khóe miệng Mật Đường. Cô nhắm mắt lại, uống vài ngụm nước, tựa vào trên chỗ tựa lưng, ngủ tiếp. Đường Long nhìn cô, trong lòng một hồi thỏa mãn. Vốn anh nghĩ đưa cô về nhà. Đến cửa, nhưng không muốn rời xa cô. Do dự một khắc đồng hồ, quyết định mang cô đi!

Xe, dừng ở bờ sông.

Đường Long đem Mật Đường ôm vào trong ngực mình. Cô say rượu, giống như tìm được một chiếc giường thoải mái, dựa vào trong ngực anh, ngủ ngon lành.

Anh cúi đầu, ở trên mặt của cô, hôn xuống.

Kỳ quái! Cô gái trong ngực anh lại khiến anh có cảm giác thỏa mãn. Ôm cô, như ôm toàn bộ thế giới!

Giờ khắc này, tâm tình Đường Long cực kỳ bình tĩnh. Đó là một loại bình tĩnh trước nay chưa có, bình tĩnh có chút không giống người người thường!

Giờ khắc này, anh không có một tia dao động!

Đường Long cũng không biết, anh làm sao nữa? Không phải anh rất tò mò khi cô gái và anh gặp nhau sao? không phải là anh nhớ thương và muốn cô gái này sao? Bởi vì muốn cô, không phải là anh không ngủ được sao?

Hiện tại, cô gái này nằm trong lòng của anh. Anh có thể nghe hô hấp của cô; có thể cảm nhận được tim của cô đập mạnh; có thể chạm tới thân thể nóng bỏng; có thể ngửi thấy được hương hoa lài đặc biệt trên người cô. Mà anh, thế nhưng không dám đụng vào cô! Anh sợ mình vừa đụng cô, cô sẽ giống như tượng đá, hòa tan vào nước, vĩnh viễn không thấy!

Dưới ánh đèn mông lung, cẩn thận ôm lấy cô ngủ. Đối với Đường Long mà nói, lại là một loại hạnh phúc lớn lao. Anh thậm chí hi vọng, bình minh vĩnh viễn không có. Anh nguyện ý cùng cô, trong đêm tối mọc cánh thành tiên mãi mãi!

"Nước, nước." Mật Đường khẽ lay thân thể mềm nhũn, trong miệng nói mê sảng.

Đường Long vội vàng cầm chai nước suối, để kề miệng Mật Đường. Ai biết, cô lại ngủ tiếp. Anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, cũng không thể để cô chịu đựng cơn khát hành hạ. Ngửa đầu ngậm một ngụm nước, nhẹ nhàng đặt trên môi của cô, đút tới trong miệng. Cô giống như đang hưởng thụ, nuốt nước xuống!

Môi Đường Long, tiếp xúc được đôi môi ngọt ngào của Mật Đường, ngửi thấy miệng cô đầy mùi rượu. Trong lòng, không nhịn được co rút một chút. Dục vọng của anh, giống như ngọn lửa bùng cháy.

Anh điên cuồng hôn môi cô, một đường trợt đến cổ. Tay của anh, chạm được một đồ trang sức trên cổ cô. Mà món đồ ấy, chính là nhẫn đầu rồng.

Sau bốn năm, lần nữa tìm ra chiếc nhẫn này. bên trong lòng của Đường Long, thậm chí có một loại cảm giác nói không nên lời!

Cô bé này, còn giữ vật anh tặng. Nhưng lại không chịu thừa nhận cô chính là cô bé bốn năm trước! Tại sao? Tại sao muốn như vậy? Chẳng lẽ, cô có nổi khổ tâm gì? Nếu không thì, cô thật sự yêu người đàn ông trong điện thoại kia?

Không thể nào!

Nếu như cô yêu anh ta, tại sao còn đeo tín vật anh cho cô? Chẳng lẽ, cô cho rằng anh không yêu cô nhiều, nên không đủ quả quyết?

Không được, phải đánh thức cô. Có chiếc nhẫn đầu rồng ở đây, xem cô chối gạt anh kiểu nào?

"Mật Đường bảo bối, Mật Đường bảo bối!" Đường Long nhẹ nhàng gọi bên tai của cô!

"Thái tử Long, Mật Đường bảo bối rất muốn ngủ. Ngoan, không nên quấy rầy Mật Đường bảo bối! Để cho Mật Đường ngủ một lát!" Đậu Mật Đường vừa mê sảng, vừa đổi một tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngủ.

Thái tử Long?

Tên hay đấy! Nghe cái tên này, chắc chắn là một người đàn ông! Chẳng lẽ, chính là người đàn ông trong điện thoại? Không đúng, người đàn ông kia, không phải là tên là Ngọc Khang gì gì sao?

Cô bé này này, có bao nhiêu bí mật? Bên người cô, có mấy người đàn ông?

Bên trong lòng của Đường Long lại nổi 'thủy triều chua' lần nữa.

Không, cô gái này, là của anh! Ai cũng không thể mang đi cô! Không thể!

Đường Long tự trấn an bản thân mình xong liền đóng xe rời khỏi bờ sông, chạy thẳng tới Bất Dạ Thành. Đến cửa, anh đóng kỹ cửa xe, nửa ôm nửa kéo cô đi vào.

"Đường tiên sinh, hoan nghênh ngài đến!" Lão bản vừa nhìn thấy Đường Long, mặt mũi tràn đầy tươi cười nghênh đón. Bốn năm nay, anh đã sớm là khách quen nơi này. Ông chủ nhìn thấy một đống tiền, coi anh như cha ruột ổng.

"Ông chủ, tôi muốn gian phòng kia." Đường Long cũng không thèm nhìn chủ quán một cái, trực tiếp đi về phía gian phòng bốn năm trước. Động tác cùng vẻ mặt, tựa như đang về nhà mình.

"Tốt." Gã trung niên kinh ngạc nhìn Đường Long, có chút không thể tin được. Người đàn ông này, vẫn luôn luôn đến một mình. Hôm nay, cư nhiên ôm một cô gái đến thuê phòng! Ông tò mò nhìn một cái cô gái trong ngực Đường Long, kinh ngạc nói: "Trời ạ, đây không phải là tiểu thư Mary sao?"

"Chủ quán à, cô ấy không gọi là Mary. Ông nhận lầm người rồi !" sắc mặt của Đường Long thâm trầm xuống. Anh không muốn để bất luận kẻ nào biết chuyện bốn năm trước Mật Đường bán đêm đầu. Ngay cả chủ quán, cũng không thể nói nhăng nói cuội.

"Thật xin lỗi, Đường tiên sinh. Chắc mắt tôi có vấn đề. Ban ngày còn nhận lầm người. Buổi tối, thì càng khó bảo đẩm." Chủ quán cúi đầu, cười. Ônng đưa hai người Đường Long vào gian phòng, đóng cửa lại rời đi.

Đường Long ngắm nhìn gian phòng quen thuộc, lại nhìn người đẹp trong ngực, âm thầm thở dài! Nếu như bốn năm trước anh không đến đây, làm sao sẽ làm quen cô bé Mật Đường này?

"Bảo bối, anh yêu em. Em là của anh, vĩnh viễn là của anh! Đời này, ai cũng không thể đem em tách ra khỏi anh đâu." Anh hôn cô, ở bên tai cô nhẹ nói. Anh muốn cô thuộc về anh, vĩnh viễn thuộc về anh. Quần áo cô, từng cái từng cái bị anh lột ra. Kia quần áo thật mỏng, giống như cánh bướm tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống đất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui