Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Khi Tiêu Tử Phượng tỉnh lại, đã hơn bảy giờ.

Cô vừa mở mắt ra, phát hiện ngay khuôn mặt tiều tụy của Đường Long. Chỉ có đêm, anh như thay đổi thành một người khác. Râu ria xồm xàm thì không nói, dưới hốc mắt thâm quầng, con mắt không có thần thái! Đường Long như vậy, còn giống gã đàn ông tuấn lãng đẹp trai ngày thường mà cô biết sao?

Cô quay mặt sang, không đành lòng nhìn gương mặt của anh.

"Tử Phượng, em vẫn còn giận anh à?" Trong giọng nói của Đường Long, có nhiều sự dịu dàng và ít đi một ít xa cách. Tiêu Tử Phượng nghe giọng nói này, trong lòng lại càng buồn. Trước kia, cô rất tò mò trông mong anh đối tốt với cô một chút. Bây giờ, anh đối xử dịu dàng với cô, cô lại không có thói quen nhìn anh như vậy.

Sở dĩ, anh đối xử với cô như vậy, nhất định là đồng tình và thương hại cô mà thôi!

"Tử Phượng, sao em ngu ngốc vậy! Có lời gì, không thể nói ra sao? Tại sao? Tại sao phải đi con đường tự tử? Tính mạng con người, chỉ có một lần, tại sao không biết quý trọng hả?" Đường Long bắt được tay trái Tiêu Tử Phượng. Anh vùi đầu vào lòng bàn tay của cô, không để cho cô nhìn thấy sự thống khổ cùng bất đắc dĩ của anh.

Nói? Cô cũng muốn nói ra, mà anh sẽ nghe sao? Quý trọng sinh mạng làm cái gì? Chờ anh vứt bỏ? Chờ anh nhục mạ cô ư?

"Em không ngu, em chỉ không chấp nhận được chuyện từ hôn mà thôi! Mới vừa đính hôn mấy ngày, anh đã giải trừ hôn ước, em thật không chịu nổi sự đả kích này, cũng cảm thấy không có mặt mũi để gặp người khác. Thậm chí, em cảm thấy phải kết thúc sinh mạng, thì mới không bị đau khổ giày vò! Nếu như có thể lặng yên rời đi, đối với em và đối với anh đều là giải thoát." nước mắt Tiêu Tử Phượng lăn xuống. Cô nói là sự thật, đối với cô mà nói: cô thà chịu được sự đau đớn khi tự sát, cũng không nguyện ý chịu chấp nhận việc người ta đá mình. Cô có dũng khí để chết, nhưng không có dũng khí để đối mặt với chuyện từ hôn!

"Tử Phượng, không cần nhắc lại chuyện từ hôn nữa. Cả đời này, anh sẽ không nhắc lại chuyện này! Quên tất cả đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả!" Kể từ khi kí cái bản khế ước bán thân tại bữa tiệc đính hôn đó, đời này anh đã thuộc về người phụ nữ này rồi, anh cũng chỉ có thể chấp nhận!

Anh sẽ không nhắc lại chuyện từ hôn? Ha ha, xem ra cô tự sát vẫn có giá trị! Nếu như cô tự sát có thể buộc người đàn ông này lại, cô cũng cảm thấy mình đi quân cờ này rất chính xác!

Anh khiến cô quên tất cả? Anh cảm thấy, cô có thể quên được sao? Coi như cô có thể quên, còn anh? Anh có thể quên đi người con gái trong lòng anh sao?

Bất kể cô có thể quên hay không quên tất cả, cô đều sẽ đồng ý với anh! Nếu cô đã chết một lần, thì phải chết có giá trị!

"Anh Long, em sẽ quên tất cả. Chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần anh đừng rời xa em, em sẽ không tiếp tục đi con đường này!" Rốt cuộc là người con gái kia cướp đi tim của anh? Cô nhất định sẽ điều tra ra được! Đợi cô tra được ả đan bà kia, cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho kẻ thứ ba này!

"Ừ, an tâm mà điều dưỡng thân thể. Tranh thủ sớm xuất viện." Đường Long vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Phượng, chỉ tay ra bên ngoài."Em nằm xuống nghỉ ngơi, anh đi vệ sinh một chút."

"Ừ. Anh đi đi!" Tiêu Tử Phượng thuận theo, cười cười, để Đường Long ra ngoài.

Đường Long ra khỏi phòng bệnh, mệt mỏi tựa vào hành lang phòng bệnh. Anh thống khổ nhắm hai mắt lại, hiểu rõ trong lòng sự thương cảm cùng tuyệt vọng.

"Chào, xin hỏi Tiêu Tử Phượng ở phòng nào?" Một người đàn ông hơn 50 tuổi, tay cầm bó hoa tươi đi tới. Người đàn ông này, chính là Lô Thanh Vân! Ông vừa nghe được tin con gái tự tử từ Lương Bích Ngọc, đã chạy không ngừng để đến đây.

"A! đúng vậy." Đường Long mang Lô Thanh Vân đi vào trong phòng bệnh Tiêu Tử Phượng.

" Chú Lô, sao chú lại tới đây?" Thấy Lô Thanh Vân, Tiêu Tử Phượng có chút buồn bực. Cha cô đã cắt chức người đàn ông này, ông lại tới đây thăm cô? Thật là không thể tưởng tượng nổi!

"Tử Phượng, mặc dù chú và cha cháu cãi nhau. Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm. Chú đối xử với cháu cũng giống như đối xử với con gái mình! Cháu cũng biết đấy, chú vô cùng thích cháu, từ nhỏ đã thế. Khi cháu còn nhỏ, chú thường ôm cháu chơi. Có một lần, cháu tè đầy người chú mà." Lô Thanh Vân vừa nói, vừa gạt nước mắt. Điều này cũng khó trách, đối mặt với con gái ruột thịt của mình, lại không thể gọi con. Cảm giác này, đủ đau đớn! Đau đớn là đau đớn, Lô Thanh Vân cũng không thể làm lộ chuyện. Nhỏ một tí mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn. Lô Thanh Vân ông hiểu đạo lý này hơn ai hết.

"Cám ơn, cám ơn chú Lô đã đến thăm cháu." Tiêu Tử Phượng chỉ chỉ bên giường, khách khí nói."chú Lô, chú ngồi đi! Anh Long, anh rót ít trà cho chú ấy giùm em!"

"Tử Phượng, cháu đừng khách khí. Chú chỉ muốn thăm cháu một lát. Cháu không có việc gì, chú nên cáo từ." Lô Thanh Vân không muốn chờ lâu trong bệnh viện, ngộ nhỡ bị Tiêu Thính Quân nhìn thấy, chẳng phải là không đánh đã khai sao? Ngộ nhỡ Tiêu Thính Quân biết thân thế hai con, ông cực khổ chờ đợi hơn hai mươi năm đã không có giá trị nào hết sao?: "Tử Phượng, đừng nói với cha cháu là chú tới thăm cháu. Chú không muốn bởi vì chuyện này mà khiến cha cháu không vui."

"Chú, cháu hiểu." Tiêu Tử Phượng cười cười với Lô Thanh Vân, cùng ông nói lời từ biệt."Chú đi thong thả! Anh Long, tiễn chú Lô giùm em cái."

Đang lúc Lô Thanh Vân phải rời đi. Tiêu Thính Quân lại đến rồi.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Tiêu Thính Quân nhìn thấy Lô Thanh Vân, mắt toát ra lửa giận. Người này lại công khai chạy đến bệnh viện! Tiêu Thính Quân ông còn chưa có chết ! Ông ta đã đến nhận vị trí cha này, có chút hơi sớm!

"Lô Thanh Vân, tại sao ông lại vào bệnh viện? Ông có tư cách gì đến thăm con gái của tôi hả?" Tiêu Thính Quân nắm lấy cổ áo Lô Thanh Vân, lắc lắc. Người đàn ông này, không để ông vào mắt mà! Người đàn ông này, khiến ông đeo nón xanh (*) hơn hai mươi năm. Hiện tại, lại chạy đến trong bệnh viện, tới đây để cướp con gái Tiêu Thính Quân ông ư?

(*) nón xanh: ý chỉ là người bị cắm sừng, nghĩa là vợ ngoại tình, mà người chồng lại không biết

" Tổng giám đốc Tiêu, giữa chúng ta có bất đồng cũng không cần ảnh hưởng đến đứa bé chứ? Ông cũng không phải là không biết, tôi rất quý con bé Tử Phượng này. Hôm nay nó bị bệnh, tôi đến thăm nó có gì sai ư?" trên mặt Lô Thanh Vân cười cười. Trong lòng, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Không được! con gái Tiêu Thính Quân tôi, không cần ông tới thăm. Cút, cút ngay lập tức." Tiêu Thính Quân chỉ vào cửa, nổi điên rít gào. Đường Long cùng Tiêu Tử Phượng, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không biết tại sao, Tiêu Thính Quân lại tức giận như vậy?

"Được, tôi đi, tôi sẽ đi." Lô Thanh Vân nhún nhún vai, đi ra phòng bệnh, lỗ mũi không nhịn được hừ một tiếng." con gái Tiêu Thính Quân ư? Còn không phải là người mang dòng máu của họ Lô tôi sao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui