Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đầu Đậu Ngọc Nga.Bà biết, người này có thể lo cho bà số tiền này! Từng đó tiền, đối với hắn mà nói, căn bản chẳng đáng kể. Đậu ngọc nga cũng biết, bà sẽ không đi tìm hắn. Cho dù chết, bà cũng không đi cầu xin tên phụ tình bạc nghĩa kia. Mười chín năm trước, lúc bước ra khỏi cửa, bà chưa từng nghĩ sẽ trở lại đó!Vừa ra bệnh viện một lúc, Đậu Mật Đường cảm giác nóng nảy toàn thân. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không còn ánh nắng, nhịn không được nhíu mày."Mẹ, vì sao không để con cùng bác sĩ nói chuyện?" Mật Đường tức giận nói. Mẹ mắc bệnh, trong lòng con rất lo lắng! Chẳng lẽ, mẹ không hiểu điều này?Cho dù con gái hợp thận với bà, họ cũng không trả nỗi tiền viện phí! Đậu Ngọc Nga vỗ vỗ mặt con, cười, ra vẻ thoải mái nói."Mật Đường, bệnh của mẹ, mẹ tự cảm nhận được. Cái gì mà nguy hiểm đến tính mạng? Không giống như bác sĩ nói đâu. Bọn họ là bác sĩ, vì muốn kiếm tiền cho chính mình nên cố ý làm chúng ta sợ thôi !""Mẹ, mẹ nói thật không?" Mật Đường nhào vào trong lòng mẹ, nhịn không được mà khóc. Cô cố ý giả bộ không biết điều gì, để phân tán sự chú ý của mẹ. Chờ mẹ không nghi ngờ, cô lại đến bệnh viện kiểm tra thận mình có hợpkhông! Nếu thích hợp, cô sẽ xin tiền trên đường để cứu mẹ!"Mật Đường bảo bối, mẹ đã lừa con bao giờ đâu! Ngoan, đi thôi, chúng ta về nhà đi!" Đậu ngọc nga kêu con. Bà biết, bà không thể nói sự thật. Bà sợ con khổ sở, cũng sợ con làm chuyện dại dột.Hai mẹ con ngồi xe trở về nhà, đến vùng thôn quê ở ngoại ô thành phố. Nông thôn này có một cái tên dễ nghe - Tảo Thụ Loan. Tên này có được là do trước thôn có một hàng làm được tảo lâm.Một cái cổng đổ nát, vài gian nhà trệt thấp bé, cũng là nơi cư trú của họ. Trong nhà rất sạch sẽ. Đậu Ngọc Nga cũng nuôi đàn gia súc gia cầm nhỏ trong vườn.Họ chuyển từ nơi khác đến đây, không có ruộng đất, lại không có nhà cửa. Thuê căn nhà này vừa đủ sống tạm bợ qua ngày.Đến thời gian cây tảo nở hoa, Đậu Ngọc Nga sẽ đem thùng nuôi ong đến đặt ở đây lấy mật. Mật đổi lấy tiền, đủ chi tiêu cho cuộc sống, nhưng không còn để tiết kiệm.Đậu Mật Đường đi vào trong phòng, uống 1 ly nước mật. Cổ cô bớt khô nóng, cảm giác cái nóng giảm đi rất nhiều."Mẹ, nghỉ hè 2 tháng rất dài. Ở nhà cũng không có việc gì để làm, chi bằng để con đi kiếm việc. Tích góp từng ít một, học phí kì 2 mẹ sẽ đỡ đi 1 ít !" Mật Đường vừa rót nước ẹ, vừa nói ý nghĩ của mình."Thời tiết nóng thế này, nên ở nhà đi con!" Đậu Ngọc Nga biết. Ngày mẹ con bà gần nhau không còn nhiều, cho nên bà không muốn cho con đi."Mẹ, con quyết định rồi!" Mật Đường là người nói được làm được, cô muốn làm chuyện gì thì không có người ngăn được. Cô cầm mật trên bàn, đi vào chỗ tắm rửa."Nóng chết mất, con đi tắm trước. Mẹ, mẹ sửa soạn cho con ít đồ đạc. Con tắm xong, sẽ vô thành phố!"