"Công chúa Phượng, mẹ cũng rất nhớ con." Mật Đường đưa túi đồ ăn cho con gái, cũng thơm bé một cái."Công chúa Phượng, nói ẹ nghe. Thái tử Long sao lại buồn bực thế?"Tiểu Phượng do dự một chút, mới nhỏ giọng nói."Trong nhà trẻ, có một bạn nhỏ, vì giành món đồ chơi của Thái tử Long, mà nó mắng thái tử Long là đứa không cha, là con hoang. Lúc ấy, thái tử Long giận đến khóc lên. Con đã cắn một cái vào cánh tay của thằng nhóc kia." Vẻ mặt Tiểu Phượng u ám lại."Vì vậy thầy giáo phạt con đứng ngoài hành lang. Đứng thì đứng, có sao đâu! Thằng kia còn dám nói như thế nữa, con sẽ cắn nó tiếp!" mặc dù Tiểu Phượng là bé gái, nhưng tính tình còn "máu lửa" hơn cả bé trai.Nghe Tiểu Phượng kể xong, Mật Đường lại lần nữa rơi lệ. Từ nhỏ Mật Đường cũng không có cha, cô biết hai đứa con nghe như thế, sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương! Con trẻ vô tội, tại sao phải chịu lăng nhục như vậy? Oan trái này đều là cô tự tạo, xin hãy để mình cô chịu đựng thôi!Cô từng mong ước có một ngày, sẽ có một ngôi nhà hoàn chỉnh. Bây giờ nhìn lại, hình như đó là điều không thể! Người đàn ông ấy đã trở thành vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng. Có lẽ, bọn họ sẽ kết hôn nhanh chóng! Cô làm sao có thể thực hiện mong ước này? Cô tìm đâu cho hai đứa một người cha đây? Cứ cho là tìm được người thay thế cha, thì hắn sẽ đối xử tốt với hai đứa trẻ và mình không? Nếu hắn đối xử với con mình không tốt, cô thà một mình nuôi con còn hơn!"Tiểu Phượng, không có cha, con có cảm thấy xấu hổ không?" Mật Đường ôm Tiểu Phượng vào trong ngực, thử hỏi. Đậu Mật Đường chỉ nghĩ mình đối tốt với hai con, sẽ bù đắp thiếu sót không có cha cho hai đứa. Xem ra, cô quá ngây thơ rồi!"Mật Đường bảo bối, đừng khóc. Không có cha thì sao? Con và thái tử Long đi theo mẹ cảm thấy rất hạnh phúc mà!" Thấy Mật Đường khóc, Tiểu Phượng cực kỳ hối hận. Bé âm thầm trách cứ miệng mình ba hoa, kể sự việc này cho Mật Đường bảo bối! Mật Đường bảo bối đã cực khổ nhiều rồi. Tại sao, mình còn đem chuyện trong trường học nói ẹ biết? Như vậy chẳng những không giải quyết được vấn đề, lại làm mẹ đau lòng thêm."Công chúa Phượng, em thật giống bà cụ non! Chuyện trong trường học sao lại nói cho Mật Đường bảo bối hả? Mà anh tức giận không phải chuyện ấy. Mà là anh thấy xấu hổ chuyện em cắn người ta kìa." Tiểu Long nghe cuộc nói chuyện của mẹ và em gái, sợ mẹ đau lòng, cố ý nói lệch đi."Em cắn nó, làm cho anh cảm thấy xấu hổ ư? Thái tử Long, anh nói sao không có lý lẽ như vậy hả? Em cắn nó không phải là vì anh à?" công chúa Phượng nghe thấy anh mình oán giận, không nhịn mà cãi lại!"Thái tử Long, Công chúa Phượng, tối rồi, các con lên giường ngủ đi. Bằng không thì ngày mai sẽ không dậy nổi đâu!" Đậu Ngọc Nga từ trong phòng đi ra, đem hai đứa bé về phòng ngủ."Mật Đường bảo bối, ngủ ngon." công chúa Phượng vừa đi, vừa vẩy tay."Mật Đường bảo bối, có mộng đẹp nha!"