Trong ánh đèn đường dần được bật lên, chiếc xe taxi màu vàng cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một căn hộ.Tae Mi cúi người bước ra khỏi xe, đôi chân dài nhanh chóng sải bước vào bên trong.
Min Hyuk đang ngồi trước cửa cùng cô bảo mẫu, hình như cậu bé đã đợi cô rất lâu.
Vừa nghe thấy có tiếng chân cậu bé đã ngẩng đầu lên ngóng trông, thấy lần này quả thực là mẹ mình.
Min Hyuk đã hét toáng lên vui sướng rồi chân nhỏ chạy vội đến.- Mẹ.Tae Mi mỉm cười giơ tay đón lấy Min Hyuk rồi bế cậu bé ôm vào lòng, Min Hyuk còn dụi đầu vào cổ cô như một chú cún con làm Tae Mi đau lòng không thôi.- Xin lỗi cô, tôi đến trễ.Tae Mi cúi đầu xin lỗi cô bảo mẫu, cô gái trẻ lập tức giật mình không ngừng xua tay nói không sao.
Bình thường mẹ Min Hyuk vẫn đến rất trễ nhưng cũng không hề xin lỗi thậm chí còn thái độ với cô vậy mà dạo gần đây lại tốt tính hơn hẳn.Sau khi hai mẹ con chào tạm biệt cô bảo mẫu thì Tae Mi bế Min Hyuk lên xe bus về nhà, khi nãy do trường quay ở nơi không có bến xe bus nên cô đành bắt taxi còn giờ đã vào nội thành cô không muốn phí tiền đi taxi nữa mà bắt phương tiện công cộng là xe bus để giảm bớt chi phí.Trên xe bus mọi người đều len lén nhìn Tae Mi, bởi ngoại hình và phong cách của cô thực sự quá cá tính và quyến rũ.
Có nữ sinh còn lén chụp hình cô lại khoe với bạn bè mình nữa.Nhưng hai mẹ con Tae Mi lại không quan tâm chuyện này, đây là lần đầu Min Hyuk đi xe bus.
Nhà họ không khá giả gì nhưng mẹ cậu lại không thích dùng phương tiện công cộng phải ngồi cạnh quá nhiều người lạ.Min Hyuk mở to đôi mắt đầy tò mò nhìn qua khung cửa sổ, cũng không khác gì xe taxi nhưng xe bus lại cao hơn nhiều.
Chợt Tae Mi cũng dò đầu qua, cô áp mặt mình cạnh mặt Min Hyuk rồi cười nói.- Để mẹ làm ảo thuật cho Min Hyuk xem nhé.Min Hyuk đầy hứng khởi và chờ mong nhìn mẹ mình, chỉ thấy Tae Mi hà hơi vào tấm kính rồi dùng tay vẽ một cậu nhóc bên trên, cậu nhóc bé xíu đáng yêu vô cùng.Cậu bé cười khanh khách vui vẻ, cũng học theo mẹ hà hơi nhưng chỉ toàn phun nước bọt ra thôi làm cậu bực bội không thôi.
Tae Mi bật cười rút khăn tay ra lau cho cậu nhóc.Nhưng lại vô tình làm lộ ra vết thương trên tay mình, lúc trượt xuống sườn núi tay của cô đã bị thương.
Tuy vết thương không sâu nhưng lại chảy máu.Min Hyuk sợ hãi nhìn vết thương trên tay mẹ mình, cậu bé bối rối hoang mang nhìn vết thương rồi nhìn Tae Mi.
Tae Mi lại bình thản nói:- Bị thương lúc đóng phim thôi, lát xuống trạm chúng ta ghé nhà thuốc băng bó lại là xong.Vừa nói cô vừa giơ tay lên lắc qua lắc lại thể hiện không sao cả, dù vậy Min Hyuk vẫn rất lo lắng, cậu nhóc ôm lấy cánh tay bị thương của mẹ mình không cho cô di chuyển nó nữa.
Cậu bé nâng niu ôm cánh tay bị thương vào lòng, đôi mắt nhỏ cứ chăm chú nhìn nó mãi.Đến tận lúc Tae Mi băng bó vết thương rồi cậu nhóc vẫn cứ lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mẹ.
Tae Mi chỉ có thể cúi người xuống, mặt đối mặt nói chuyện với cậu nhóc:- Min Hyuk à, vết thương này không đau chút nào.
Đôi khi chúng ta vẫn sẽ bị thương cơ mà, nhưng quan trọng là chúng ta học được gì qua những lần bị thương đó.Min Hyuk ngây ngô hỏi lại:- Vậy mẹ đã học được gì?Tae Mi vừa cười vừa đụng trán mình vào trán của Min Huyk nói:- Học được rằng Min Hyuk nhà ta thật dịu dàng.Min Hyuk bị mái tóc của cô cọ vào mặt khiến cậu bé nhột mà cười khanh khách, cũng quên luôn sự lo lắng vừa rồi.Hai mẹ con lại cùng nhau ăn bữa tối, sau khi ăn uống no nê.
Tae Mi cùng Min Hyuk ra phòng khách xem phim hoạt hình "Chú chim cánh cụt Pororo", đang xem thì chợt Tae Mi bấm dừng lại rồi kéo Min Hyuk quay về phía mình.- Min Hyuk à, con có muốn biết bố mình là ai không?Min Hyuk ngơ ngác nhìn mẹ, cậu bé không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
Cậu thực sự cũng tò mò ai là bố cậu nhưng có lần cậu hỏi mẹ "Tại sao mình lại không có bố?" mẹ đã rất tức giận, Min Hyuk nghĩ đến đây thì lắc đầu liên tục.Tae Mi cũng hiểu tại sao cậu bé lại trả lời như vậy, cô nhẹ nhàng xoa đầu Min Hyuk rồi nói:- Không sao đâu, mẹ không giận đâu.Min Hyuk ngẩng đầu lên nhìn Tae Mi, cậu bé nhỏ giọng nói như thể vừa làm chuyện gì sai mà sợ sệt vậy:- Thật ư?Tae Mi gật đầu, cô không cảm thấy che giấu có gì tốt.
Cô cảm thấy biết về cha mẹ của mình là quyền lợi của Min Hyuk, cô sẽ không tự ý cho là đúng mà cướp đi quyền lợi đó của cậu nhóc.- Bố và mẹ không giống những cặp bố mẹ thông thường khác, bố mẹ là tình cờ gặp nhau và có con.
Dù sự có mặt của con là điều bất ngờ nhưng đối với mẹ đó chính là món quà bất ngờ tuyệt vời nhất.
Bố không biết sự có mặt của con, mẹ đã quá sợ hãi nên không dám nói cho bố biết.Min Hyuk im lặng một hồi, cậu bé không quá hiểu lời mẹ nói có nghĩa là gì, một lát sau cậu bé mới hỏi:- Vậy chúng ta sẽ cho bố biết chứ?Tae Mi mỉm cười gật đầu, dù gì đó cũng là quyền của Jin Do.
Cô không định sẽ che giấu chuyện Min Hyuk là con cô cả đời, cậu bé không nên bị giấu đi như thế.- Bố sẽ yêu con chứ?Tae Mi xoa đầu Min Hyuk rồi cười nói:- Không biết nữa, nhưng mẹ sẽ mãi yêu con.Min Hyuk có chút buồn, dù thấy cậu nhóc như vậy nhưng Tae Mi cũng không thể nói khác đi.
Cô không thể nói chắc chắn một thứ mà cô không biết được, cô không muốn nói dối Min Hyuk.- Vậy bố yêu mẹ chứ?Tae Mi cúi đầu nhìn Min Hyuk, cô im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói:- Không.
Đó cũng là lý do bố mẹ không sống cùng nhau, không phải do con đâu mà là do bố mẹ không yêu nhau mà thôi.Min Hyuk cúi đầu xuống, nước mắt giàn giụa cậu vừa nức nở vừa hỏi:- Không phải do con sao? Cô giáo nói bố mẹ yêu nhau thì mới có em bé? Là bố không cần Min Hyuk nên bố bỏ rơi chúng ta sao?Tae Mi ôm Min Hyuk vào lòng, thì ra cậu bé luôn cho rằng bố mẹ không ở cạnh nhau là do cậu, cô đau lòng nhỏ giọng nói:- Không phải lỗi của Min Hyuk, không phải bố mẹ nào cũng yêu nhau, người lớn thực phức tạp đúng không Min Hyuk của mẹ?Min Hyuk cũng thấy vậy người lớn thật khó hiểu, cậu liên tục gật đầu.- Nhưng Min Hyuk à, dù bố mẹ không yêu nhau, thì mẹ vẫn sẽ yêu Min Hyuk điều này là chắc chắn.Tae Mi cúi đầu xuống tựa trán mình vào cái trán bé xíu của Min Hyuk, cô nhẹ nhàng lau nước cho Min Hyuk, đôi mắt cô đầy chân thành nhìn cậu bé.
Min Hyuk có thể cảm nhận được tình yêu vô cùng to lớn của mẹ mình qua ánh nhìn đó.Cậu ngẩng đầu lên dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình ôm lấy mặt mẹ rồi hôn một cái thật mạnh vào trán mẹ.- Min Hyuk cũng vậy.Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng cậu cũng luôn có những nỗi lòng khó nói, nhìn những đứa trẻ khác có bố mà cậu lại không có khiến cậu vô cùng buồn bã.Mỗi khi hỏi về bố, mẹ cậu luôn tức giận.
Những đứa trẻ khác sẽ mau quên đi nhưng Min Hyuk lại thông minh, và đôi khi chính sự thông minh vượt tuổi tác đó khiến cậu bé nghĩ nhiều hơn.
Cậu cho rằng bố rời đi là do cậu vì vậy nên mỗi khi cậu hỏi về bố, mẹ mới tức giận như vậy.Giờ đây mối thắt trong lòng đã được cởi bỏ, cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dù không hiểu hết lời mẹ nói nhưng cậu cũng hiểu được rằng bố mẹ không ở cạnh nhau là do họ không yêu nhau không phải lỗi của cậu, và bố không ở bên là do bố không biết có sự tồn tại của cậu.Tae Mi vỗ về Min Hyuk rồi nói tiếp:- Đợi một thời gian nữa thôi, mẹ sẽ nói cho Min Hyuk biết bố con là ai nhé?Min Hyuk ngước mắt lên nhìn mẹ mình, mẹ không có vẻ gì tức giận cả rất bình thản.
Min Hyuk nghĩ một lát rồi gật đầu.- Được rồi giờ chúng ta đi ngủ thôi nào.Tae Mi hôn cậu một cái rồi bế cậu vào phòng ngủ.
Đêm đó Min Hyuk ngủ rất ngon, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cậu nhóc cũng biến mất đi cả.
Thật kỳ diệu làm sao, từ cái ngày mẹ dẫn cậu đi cắt tóc đến giờ, mẹ dường như biến thành một người khác, mẹ yêu thương cậu nhiều hơn và giống như có một phép mầu nào vậy mẹ luôn có thể giải đáp mọi vướng mắc trong lòng cậu..